Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Thấy chưa, mẹ còn chưa được xem căn nhà con m/ua kia mà, sao không đưa chìa khóa cho mẹ một bản?"
Tôi trừng mắt liếc bà, buông một câu lạnh băng: "Thẻ ngân hàng chưa từng gửi tiền thì đừng mong rút được đồng nào."
Nói xong tôi bỏ xuống lầu, không thèm để ý đến họ nữa. Tôi biết bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Sau khi hoàn tất thủ tục du học, tôi quyết định cho thuê hai căn nhà trước khi ra nước ngoài. Trước khi đi, tôi còn đến công chứng di chúc: Toàn bộ tài sản của tôi, nếu tôi qu/a đ/ời mà không có con cái, sẽ được quyên góp vô điều kiện cho trung tâm c/ứu hộ động vật hoang dã.
Sau khi tốt nghiệp, tôi một mình du lịch khắp đất nước. Khi trở về, chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ nhập học thạc sĩ.
Kéo vali về nhà, từ xa đã thấy hai bóng người ngồi xổm trước cửa. Giọng Lương Tử Kim vang lên: "Mẹ ơi, liệu Lương Thanh Thanh có về không? Nửa tháng rồi chẳng thấy m/a nào."
Giọng mẹ tôi chua ngoa đáp: "Nhà nó còn đây, nó chạy đằng trời! Con yên tâm, mẹ nghe nói giờ nó có cả chục triệu đô. Nó giàu thế nuôi hai mẹ con mình là đúng rồi! Đợi nó về, bắt nó m/ua cho con căn hộ, đưa vài trăm triệu, sau này con muốn vợ đẹp nào chả được!"
"Lúc đó mẹ sẽ dọn sang ở với nó, bắt nó thuê người giúp việc hầu hạ. Nửa đời sau của mẹ phải hưởng thụ cho đã!" Hai người hí hửng cười ha hả, mơ tưởng viễn cảnh tươi đẹp.
Tôi lẳng lặng kéo vali quay ra, bấm thang máy xuống tầng. Tôi thuê phòng khách sạn tạm trú, sau đó đến công ty môi giới chuyển nhà từ cho thuê sang b/án đ/ứt, ủy quyền toàn bộ cho họ.
Ba ngày sau, tôi đáp chuyến bay sớm nhất đến Ý. Trước khi lên máy bay, tôi nghe điện thoại của Lương Tử Kim. Giọng nó hớt hải: "Chị ơi cuối cùng chị cũng nghe máy! Chị đang ở đâu thế?"
Tôi liếc nhìn dãy máy bay bên ngoài: "Có gì nói thẳng đi."
"Chị ơi... cái này..." Nó chưa dứt lời, mẹ tôi đã gi/ật điện thoại: "Thanh Thanh à, hai mẹ con đang đứng trước cửa nhà con đây. Bao giờ con về? Em con cần tiền, con phải lo cho nó chứ! Con chỉ có mỗi đứa em trai này thôi, sau này có việc còn nhờ cậy nó!"
Tôi bật cười khẩy: "Đừng đợi nữa, tôi không về đâu."
"Sau này, các người sẽ không bao giờ tìm được tôi nữa."
"Đừng mơ tưởng lấy một xu nào từ tôi. Nói thẳng nhé, thà tôi đem tiền đ/ốt hết còn hơn cho các người."
"À, từ nay bà coi như không có đứa con gái nào đi." Tôi cúp máy, rút sim vứt vào thùng rác.
Sau này, tôi hoàn thành chương trình thạc sĩ ở Milan, duy trì blog và weibo đều đặn nên có lượng fan kha khá. Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi thành lập thương hiệu thời trang riêng, mở cửa hàng online lẫn offline. Chỉ vài năm sau, hệ thống cửa hàng đã phủ khắp các thành phố hạng nhất Trung Quốc.
Khi trở về nước lần nữa đã là tám năm sau. Tôi đến c/ắt băng khánh thành cửa hàng mới ở trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất. Vừa bước xuống xe với lớp trang điểm tinh tế, tôi thấy anh bảo vệ chạy ra mở cửa.
Ánh mắt chạm nhau, Trình Gia Minh đứng ch*t trân. Tôi lướt qua bộ đồng phục bảo vệ trên người anh ta, mặt không một biểu cảm, quay theo giám đốc trung tâm đi vào thang máy. Tôi không thèm ngoái lại nhìn, bởi chúng tôi đã là hai thế giới khác nhau từ lâu.
Nhân dịp công tác, San San - cô bạn cùng làng có được số liên lạc của tôi. Cô ấy kể: Trình Gia Minh vì thi trượt quá nhiều nên không tốt nghiệp đại học, xin việc khắp nơi toàn bị từ chối. Anh ta làm đủ nghề từ bảo vệ, sales đến bảo hiểm nhưng tính kiêu ngạo nên chẳng nghề nào giữ được lâu. Giờ sắp ba mươi rồi vẫn tay trắng, không sự nghiệp, vợ con cũng chẳng có.
Còn mẹ tôi năm năm trước bị trượt lưng khi làm việc, vào việc chữa trị thì Lương Tử Kim chuyển hết tiền của bà cho bạn gái mở cửa hàng. Kết quả cửa hàng phá sản, bạn gái bỏ đi. Hai mẹ con suốt ngày cãi vã. Bà ta than thở với hàng xóm: "Giá như ngày xưa đối xử tốt với Thanh Thanh hơn chút..."
Lương Tử Kim không chịu đi làm, chỉ ở nhà ăn bám. Hai người sống lay lắt nhờ tiền công mẹ tôi đi làm thuê ki/ếm được.
Lúc đó, tôi đang nằm dài trên ghế tắm nắng ở Maldives, đọc tin nhắn của San San mà lòng dửng dưng. Kiếp trước tôi ch*t vất vưởng bên đường, chẳng ai xót thương, chẳng ai hối h/ận. Kiếp này chỉ vì tôi có giá trị, họ mới biết tiếc nuối. Nhưng tất cả những thứ đó, tôi đều không cần nữa.
Cuộc đời tôi, một mình vẫn sẽ tốt đẹp.
Chương 7
Chương 5
Chương 8
Chương 10
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook