Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Người vừa nói câu đó chính là Tống quả phụ.
Trong mắt bà ta lấp lánh sự phấn khích cùng lòng tham, khi nhìn lão Lý, ánh mắt như móc câu.
Lão Lý nhìn lại bà ta cũng với cái vẻ nồng nhiệt như thuở còn trẻ khi ngắm tôi.
Đến khi đủ trận mắt đi mày về, lão Lý dẫn người đi đào huyệt.
Lúc này, Lý Hướng Nam dường như mới nhớ ra tôi và lão Lý mới là vợ chồng hợp pháp.
Cô ta hỏi tôi: "Thím hai, thím không có ý kiến gì khi mẹ con và ba con hợp táng chứ?"
Chữ "ba con" ở đây ám chỉ Lý Khánh Phong.
Lý Khánh Phong vác cuốc, ho liên hồi, nhổ bãi đờm vàng xuống đất:
"Việc này hỏi thím hai làm gì? Bả không sinh được cho tao đứa con nào, cũng đừng hòng vào phần m/ộ tổ tiên nhà họ Lý!"
Lý Hướng Nam "Ừ" một tiếng, cúi đầu ném vàng mã vào chậu, chẳng thèm liếc tôi thêm cái nữa.
Tôi cũng chẳng gi/ận, gi/ật tấm vải hiếu trên lưng quay vào nhà.
Lều tang dựng giữa sân, trời rét c/ắt da, đến phần m/ộ tổ tôi còn chẳng được vào, tôi còn giữ hiếu làm chi?
Uống xong ly nước nóng, tôi liếc nhìn lịch.
Cách ngày lão Lý tạ thế chỉ còn hơn hai tháng.
Nghĩ vậy, thà dọn dẹp đồ đạc của hắn trước cho xong.
Trong lúc xếp quần áo, tôi lục từ rương ra một xấp giấy chẩn đoán.
Tờ giấy đã ngả màu hơn 20 năm, là di chứng từ vụ t/ai n/ạn hầm mỏ khiến Lý Khánh Phong phải vào viện tỉnh khám.
Hồi đó không xem kỹ, cứ thế cất đi.
Hôm nay, không muốn ra ngoài chịu rét, tôi định gi*t thời gian.
Ai ngờ, trong kết quả khám sức khỏe của hắn, tôi đọc được mấy chữ:
"Tắc ống dẫn tinh bẩm sinh."
Đầu óc tôi ù đi.
Vội cầm điện thoại lên tra Google.
Quả nhiên, kết quả đúng như tôi nghĩ.
Chợt nhớ hồi lão Lý mới quen Bạch Phương, hắn từng hùng hổ đòi cô ta đẻ cho hắn đứa con.
Nhưng từ sau vụ t/ai n/ạn, hắn chẳng nhắc lại chuyện đó nữa.
Trước mặt sau lưng, hắn luôn miệng bảo Hướng Đông, Hướng Nam chính là con ruột, nên không muốn sinh thêm.
Rõ ràng, bác sĩ năm đó đã x/á/c nhận kết quả này với Lý Khánh Phong.
Hắn biết mình không thể có con.
Nhưng chưa bao giờ nói với tôi.
Ba mươi năm, hắn đổ lỗi vô sinh lên đầu tôi, thỉnh thoảng lại nhắc chuyện tôi không sinh nở được, chỉ để đẩy trách nhiệm sang người khác.
Trái tim tôi giá băng.
Nghĩ một lát, tôi cầm xấp giấy chẩn đoán ra ngoài tìm người.
Đầu tiên là tìm con mụ lắm mồm nhất làng.
Xưa Lý Khánh Phong hay chê lưỡi bà ta dài hơn cả người, nên bả với hắn không ưa nhau.
Bả biết chữ, tôi đưa giấy tờ cho xem, hỏi: "Vừa lục trong tủ thấy mấy tờ khám bệ/nh cũ của nhà tôi, không biết quan trọng không? Bà xem hộ, nếu vô dụng thì tôi vứt đi."
Con mụ xem xong, tự động lấy điện thoại tra c/ứu.
Nhân lúc đó, tôi đi tìm tiếp người khác...
Khi lão Lý đào huyệt về, tôi đang khóc thảm thiết.
Thấy hắn, tôi quệt nước mũi, xông tới t/át một cái bôm:
"Lý Khánh Phong! Tao liều mạng với mày đấy! Rõ ràng mày không đẻ được, lại đổ vạ cho tao, bắt tao gánh tiếng x/ấu ba mươi năm trời, mày còn là người không?
"Đồ ch*t bầm! Nếu mày nói sớm, tao đã ly hôn lâu rồi! Tao lấy thằng khác đẻ đứa con, giờ nó đã lớn đầu rồi!
"Giờ tính sao? Tao năm mươi tuổi rồi, lại mắc u/ng t/hư, chỉ vì mày mà đến ch*t cũng không có được mụn con!"
Tôi vừa khóc vừa đ/ập đùi.
Ngồi bệt xuống đất đạp chân khóc thét.
Tóm lại, sau ba mươi năm bị cả làng ch/ửi "gà mái không đẻ", nỗi nhục này chỉ có cách này mới trút được.
Tôi nhất định phải phơi bày chuyện nh/ục nh/ã của lão Lý cho thiên hạ biết.
Tôi nhất định phải ngẩng cao đầu một lần.
Lão Lý há hốc mồm, ông trưởng thôn xông lên trước, dúi tờ giấy chẩn đoán vào ng/ực hắn m/ắng:
"Khánh Phong à, mày làm chuyện này không ra gì rồi."
Thím Thu nhổ nước bọt: "Mai này theo mày, đúng là tám đời không gặp may!"
Mọi người xì xào bàn tán.
"Biết mình không đẻ được còn suốt ngày ch/ửi Mai không đẻ, lão Lý đ/ộc á/c quá!"
Ngay cả Hướng Đông, Hướng Nam cũng lạnh mặt hỏi:
"Ba, hồi xưa ba nói coi hai đứa con như ruột thịt nên hy sinh không sinh con riêng, toàn là giả dối sao?
"Ba chỉ vì không đẻ được nên đành chấp nhận thế thân?"
Lý Khánh Phong co ro trong chiếc áo bông, ngồi xổm cúi gằm mặt.
Lôi th/uốc lá ra hút điếu này tiếp điếu khác.
Bí mật vô sinh bị phơi bày, còn đ/au hơn mười người vợ ch*t đi.
Không biết có phải vì cú sốc này không.
Tối đó, lão Lý ho ra m/áu, rồi sốt cao không hạ.
Đến đám tang Bạch Phương cũng không dự được.
Tôi liếc lịch, cách ngày bác sĩ dự đoán vẫn còn một tháng.
Dù sao cũng là vợ chồng, tôi định dùng tiền còn lại đưa hắn đi xem Thiên An Môn, du ngoạn non sông.
Tiếc thay, hắn không đi nổi rồi.
Tống quả phụ là người nhiệt tình, ngày nào cũng đến giúp tôi chăm lão Lý.
Thế nên, sau một tuần lão Lý gục xuống, tôi cũng "đổ bệ/nh".
Tống quả phụ tình nguyện ở lại nhà tôi chăm cả hai vợ chồng, ngày ngày động viên lão Lý.
Bả bảo đàn ông không sinh được không phải chuyện lớn, chỉ cần "chuyện ấy" vẫn ổn thì vẫn là trượng phu.
Tôi ngày ngày được hầu hạ cơm bưng nước rót, mặt mày hồng hào lên trông thấy, trong khi sinh khí lão Lý ngày một tàn lụi.
Dân làng thấy không ổn, khuyên lão Lý đi viện kiểm tra.
Lão Lý không để tâm: "Mấy tháng trước đưa Mai đi khám, tao cũng khám tổng quát rồi. Bác sĩ bảo thể chất tao khỏe, sống trăm tuổi không vấn đề."
Nhưng sau cùng, tôi vẫn gọi điện cho hai đứa con, muốn chúng đưa lão Lý tái khám.
Kết quả, chúng không chịu về.
Không những thế, còn đòi lại hai vạn mỗi đứa đã góp khi chữa trị cho Bạch Phương.
Lão Lý tức gi/ận: "Tiền ấy để chữa bệ/nh cho mẹ chúng nó! Làm con không chịu bỏ tiền, sao bắt thằng chú như tao phải gánh?"
Chương 12
Chương 7
Chương 5
Chương 8
Chương 10
Chương 7
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook