Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thấy hắn quay lưng rời đi vào thang máy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ấn vân tay mở cửa bước vào nhà.
Đèn bật sáng, tôi huýt sáo vài tiếng vào trong phòng: "Tiểu Bảo? Tiểu Bảo nhà ta đâu rồi?"
Gọi mấy lần vẫn không thấy động tĩnh.
Vừa thay dép tôi vừa thắc mắc, tiểu yêu tinh này lại ngủ rồi? Hay lại mắc kẹt trong cốc nước nào đó?
Lo lắng thú cưng gặp nguy hiểm, tôi vội vàng bật hết đèn lớn trong phòng khách, đi khắp nơi tìm ki/ếm: "Tiểu Bảo??"
Đang tìm thì đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi có thói quen vứt đồ lung tung, bất kể đắt hay rẻ, đi đến đâu là để lại đó. Dù hơi bừa bộn nhưng dễ tìm.
Thế nhưng vừa đi một vòng phòng khách, tôi thấy bàn trà lẫn tủ tivi đều trống trơn. Mấy món đồ vốn ở ngay trước mắt dường như biến mất hết.
Chẳng lẽ mẹ tôi đến?
Tôi mở tủ lạnh xem, trống hoác.
Tốt, mẹ chưa ghé qua.
"Kỳ quái thật."
Tôi gãi đầu, kiểm tra kỹ lại những thứ mất tích - toàn đồ có giá trị chứ không phải món lặt vặt.
Chẳng lẽ có tr/ộm?
Tim tôi đ/ập mạnh, vừa báo cảnh sát vừa rón rén bước về phía cửa. Nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên từ phòng ngủ vọng ra tiếng ho khẽ.
Là giọng đàn ông!
Mồ hôi lạnh túa ra, tôi bỏ chạy thục mạng ra cửa, vừa mở thì đ/âm sầm vào vòng tay ấm áp.
Là Hạ Trưng, hắn vẫn chưa đi!
Liên tưởng những hành động kỳ lạ trước đó của hắn, tim tôi nhảy lên cổ họng. Chẳng lẽ hắn đồng bọn với kẻ trong nhà?!
Chưa kịp giãy giụa, Hạ Trưng đã kéo tôi ra sau lưng, rút dùi cui quát vào trong phòng: "Ai trong đó? Ra đây!"
"Cảnh cáo lần một, ba hai một, ra ngay!"
"Lần hai..."
"Thưa cảnh sát! Tôi biết tội rồi!"
Cửa phòng ngủ mở, gã đàn ông g/ầy gò vừa ho vừa giơ hai tay đầu hàng, ngồi xổm sát tường - động tác thuần thục như đóng phim.
Hạ Trưng nheo mắt tiến tới c/òng tay hắn: "Quả nhiên là mi, vừa ra tù đã tr/ộm cắp nữa à?"
Gã đàn ông mặt nhăn như khỉ đột vừa ho vừa than: "Cuộc sống khổ quá cảnh sát ơi, tôi còn phải nuôi thằng em ngốc què quặt, không tr/ộm cắp thì ch*t đói thôi!"
Tôi thò đầu từ sau lưng Hạ Trưng nhìn qua: "Sao vậy? Anh quen hắn?"
Hạ Trưng gật đầu: "Tên này là Tống Văn, tr/ộm cắp chuyên nghiệp. Lúc đưa em về, anh thấy thằng em ngốc của hắn dưới lầu nên nghi ngờ hắn đang hoành hành trong tòa nhà này."
Tôi chợt hiểu: "Thế nên anh nhất định phải đưa em về?"
Hạ Trưng bất lực búng trán tôi: "Đúng vậy, nhưng hình như bị ai đó xem thành kẻ x/ấu có ý đồ đen tối rồi."
Tôi xoa trán phụng phịu.
Hạ Trưng lôi tên tr/ộm dậy, lục túi đổ đồ ra: "Kiểm tra xem có thiếu gì không?"
Tôi lục lọi nhặt mấy món trang sức và heo đất, số còn lại nhét lại đưa Hạ Trưng.
"Được rồi, em kiểm tra khóa cửa đi. Anh đưa hắn về đồn đã."
Nói xong hắn do dự chỉ khóa điện tử: "Cá nhân anh nghĩ nên dùng khóa cấp C an toàn hơn."
Nghe vậy tôi lại sợ, đấu tranh hai giây rồi kéo nhẹ tay áo Hạ Trưng:
"À này... cảnh sát... anh có muốn mời em về đồn uống trà không?"
Hạ Trưng bật cười trêu chọc: "Lần đầu tiên anh thấy ai tự nguyện xin vào đồn uống trà đấy."
Tôi cố rặn ra giọng nũng nịu: "Được không mà?"
"Được được."
Hạ Trưng nắm tay tôi đặt lên eo mình: "Đừng kéo áo nữa, vịn vào đây. Nhưng đừng có túm thắt lưng quần anh đấy."
Tống Văn bên cạnh phì cười: "Sếp Hạ, đây là người yêu anh à? Đôi trẻ tình cảm thật đấy."
Hạ Trưng đ/á hắn một phát bảo im miệng, rồi dặn tôi tắt đèn khóa cửa.
Xuống lầu, Hạ Trưng nhanh chóng tìm thấy Tống Hạo - đứa em ngốc nghếch của Tống Văn. Cậu ta cao lớn nhưng đi lại khập khiễng, khuôn mặt mang nét đặc trưng của người thiểu năng trí tuệ.
Về đến đồn, Tống Văn bị đưa đi thẩm vấn. Tống Hạo thấy anh trai bị lôi đi liền khóc lóc ăn vạ. Tống Văn dỗ dành mãi mới xong, còn nhờ Hạ Trưng m/ua bánh mì cho em.
Tôi ngồi bên lẩm bẩm: "Tống Văn tuy tr/ộm cắp nhưng đối với em trai thật tốt."
Hạ Trưng gật đầu: "Hắn không phải kẻ đại á/c. Ban đầu tr/ộm cắp vì Tống Hạo bị t/ai n/ạn g/ãy chân, hắn cần tiền chữa trị nên mới sa ngã."
Tôi suy nghĩ: "Nhà em có xưởng sản xuất, có thể giới thiệu việc cho hai người họ."
Hạ Trưng lắc đầu: "Tống Văn sức khỏe yếu, không làm nặng được. Em không thấy hắn ho suốt dọc đường à? Việc cần trình độ thì hắn chưa học hết tiểu học. Thằng em còn tệ hơn - cả ngày gây rối, chân lại không lành. Trước tụi anh giới thiệu cho nó làm công việc cộng đồng, xong một ngày mất hai trăm."
Tôi thở dài: Đúng là gió lay cành mềm, họa tìm kẻ khốn cùng.
Hạ Trưng đưa tôi ổ bánh mì hình gấu: "Đói không? Thấy em cứ xoa bụng hoài."
Tôi chớp mắt nhận lấy, chưa kịp mở túi thì Tống Hạo đã hếch mũi đ/á/nh hơi:
"Tôi cũng muốn ăn! Tôi muốn bánh gấu!"
Hạ Trưng quắc mắt: "Nhìn anh có giống gấu không?!"
Tống Hạo bĩu môi: "Tôi muốn mà! Bánh tôi x/ấu! Tôi muốn bánh đẹp của chị xinh đẹp!"
Tôi vội ra máy b/án hàng m/ua bánh hình sâu róm dỗ dành: "Em ăn cái này nhé? Nhìn cây gậy to khỏe này!"
Tống Hạo cầm bánh quan sát hai giây, bỗng vung lên suýt trúng mũi Hạ Trưng: "Mạnh! Tôi dùng cái này bảo vệ chị, chị sẽ không ch*t nữa!"
Hai chúng tôi cùng gi/ật mình.
Hạ Trưng nắm cổ tay Tống Hạo: "Chị nào? Chị nào ch*t?!"
Chương 15
Chương 8
Chương 8
Chương 18
Chương 17
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook