Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Chương 1**
Diệp Vi tiến vào, chọn ngay chỗ ngồi cạnh Lục Cẩn, nhấc ly rư/ợu trên bàn lên uống. Sau khi uống xong, cô ta giả vờ ngượng ngùng đặt ly xuống, đ/ấm nhẹ vào Lục Cẩn một cái.
"Anh làm gì để ly gần thế, khiến em cầm nhầm, toàn là lỗi của anh đó."
Hừ, diễn xuất thô thiển quá, giải Cây Chổi Vàng năm nay chắc chắn thuộc về cô ta rồi. Ly của Lục Cẩn đặt ngay trước mặt. Cô ta phải với tay dài mới tới được. Thế mà còn bảo là vô tình, chắc n/ão có vấn đề.
Lục Cẩn không để ý, còn đùa cợt: "Sao, lại là lỗi của anh à? Thôi cái ly này cho em đấy, anh lấy cái khác."
Cô ta gi/ận dỗi: "Trước giờ vẫn dùng chung ly nước, có thấy anh để bụng đâu. Giờ có bạn gái rồi khác hẳn, xa cách hết với bạn bè."
Lời Diệp Vi vừa dứt, mọi người trong bàn đều đồng loạt nhìn về phía tôi. Hôm nay là sinh nhật Lục Cẩn, khách mời toàn bạn bè anh ấy. So với tôi - người bạn gái, họ rõ ràng thiên vị Diệp Vi hơn.
Lục Cẩn nắm tay tôi: "Yên tâm đi, D/ao Dao không phải loại người nhỏ nhen."
Tôi rút tay lại. Tâm trạng vui vẻ lúc nãy tan biến hết. Không để bụng ư? Làm sao được. Tôi đây vốn dĩ hẹp hòi lắm. Để xem tiếp theo họ còn diễn trò gì nữa.
**Chương 2**
Món tôm luộc vừa được mang lên, Lục Cẩn quen tay xắn tay áo bóc vỏ cho tôi. Mới yêu Lục Cẩn, có lần tôi bị đ/âm tay khi bóc tôm. Anh ấy tra điện thoại thấy vết đ/âm có nguy cơ nhiễm trùng, lập tức kéo tôi đi bệ/nh viện xử lý. Dù bác sĩ bảo không sao, nhưng từ đó về sau, anh luôn bóc tôm cho tôi.
Diệp Vi thấy vậy liền nói giọng châm chọc: "Quen anh lâu thế chưa thấy anh bóc tôm cho em, chị đúng là phúc phận, tôm cũng chẳng cần tự bóc."
Lục Cẩn cười: "Khác nhau đấy, D/ao Dao là bạn gái anh, bóc tôm cho cô ấy chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Sau này em có bạn trai, cũng bảo anh ta bóc cho."
Cô ta lập tức đáp lời: "Em sẽ xót lắm, thà không ăn còn hơn để anh ấy vất vả."
Lục Cẩn đặt con tôm đã bóc vào bát tôi: "Ồ, chưa yêu đã biết xót rồi đấy."
Diệp Vi ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh, tùy ý ném con tôm đã bóc vào bát anh: "Đúng thế, thưởng cho anh đấy, coi như thay mặt bạn trai tương lai của em thử nghiệm trước."
Lục Cẩn không khách khí, gắp ngay con tôm lên ăn. Tôi mặt lạnh gắp con tôm trong bát sang một bên.
**Chương 3**
Chưa yên được mấy phút, Diệp Vi lại bày trò. Cô ta giả vờ lạnh run lên: "Lạnh quá, Lục ca cho em mượn áo khoác nhé." Diệp Vi mặc váy ngắn, hai tay xoa xoa cánh tay trông thật tội nghiệp. Nhưng chị đại diễn kịch cũng nên nhìn hoàn cảnh chứ, 30 độ C bật điều hòa mà bảo lạnh thì ra sa mạc sống đi.
Lục Cẩn không do dự đưa áo khoác cho cô ta, miệng còn đay nghiến: "Ai bảo em ham đẹp không ham ấm, mặc ít thế ra đường, khổ thân rồi chứ."
"Hừ, giỏi lắm đấy." Diệp Vi nhìn sang tôi: "Chị ơi, chị quản lý bạn trai mình đi chứ."
Tôi cười lạnh nhìn Lục Cẩn: "Hình như đây là áo em tặng anh nhỉ?"
Diệp Vi làm bộ như phạm lỗi: "Em xin lỗi, em không biết." Nói thì nói vậy, chẳng thấy cô ta cởi áo trả lại.
"Giờ biết cũng không muộn."
Diệp Vi nhìn Lục Cẩn, mắt ánh lên vẻ hoang mang, trông thật đáng thương. Lục Cẩn cười xoa dịu: "Chỉ là cái áo thôi mà, cô ấy lạnh cho mượn tạm đi. D/ao Dao, anh biết em không gi/ận mà, phải không?"
Ở góc độ Lục Cẩn không nhìn thấy, Diệp Vi nhếch mép cười khiêu khích tôi. Được rồi, tôi hiểu rồi, cô ta chắc chắn là cố ý.
Trong phòng bao trùm mùi trà xanh nồng nặc, tôi ngột ngạt quá bước ra ngoài hít thở. Ngoài ban công, tôi nhìn cảnh đêm, có lẽ cần suy nghĩ lại mối qu/an h/ệ với Lục Cẩn.
Lúc quay vào, tôi gặp Diệp Vi. Cô ta mặc chiếc áo khoác đó, không còn vẻ yếu đuối ban nãy, mà đầy kiêu ngạo.
"Em và Lục Cẩn ca lớn lên cùng nhau, chị chỉ là kẻ thứ ba chen ngang tình cảm chúng em thôi."
Tôi choáng váng trước logic của cô ta. "Thế quen nhau lâu thế sao anh ấy không yêu em, là không nỡ à?"
Một câu khiến Diệp Vi đi/ên tiết, cô ta gào lên: "Chị hiểu cái gì chứ!" Cô ta đẩy tôi ra, bỏ đi trong phẫn nộ.
Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng cô ta. Trò mèo hạ đẳng thế này, Lục Cẩn không thể không nhận ra. Anh ta chỉ đang tận hưởng cảm giác được người khác theo đuổi. Đúng là ảo tưởng bản thân gh/ê g/ớm. Tưởng mình là tiền à, ai cũng phải yêu sao?
Tôi - Kỳ D/ao - đâu phải loại chịu đựng nh/ục nh/ã. Chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông, cô ta thích thì cho cô ta luôn. Nhưng họ cứ thích múa may trước mặt tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.
Trà xanh thì ai chẳng có. Tôi gọi ngay cho một nam trà xanh: "Chị gặp rắc rối rồi, tới c/ứu ngay đi."
Ước chừng Thẩm An Trạch sắp tới, tôi mới quay lại phòng hát. Vừa bước vào đã thấy không khí khác lạ. Diệp Vi thấy tôi liền đứng phắt dậy, đưa áo khoác trả.
"Chị em xin lỗi, áo trả chị đây, sau này em sẽ không mặc áo Lục ca nữa."
Nhìn kỹ thì áo sơ mi bên trong cô ta ướt đẫm, lộ cả nội y. Tôi nhướng mày. Th/ủ đo/ạn thấp kém thật.
Lục Cẩn nhíu mày: "Em đang run vì lạnh kia kìa, cứ mặc đi."
"Nhưng mà..." Cô ta liếc nhìn tôi đầy e dè, mắt đỏ hoe, dễ khiến đàn ông động lòng thương.
Chương 6
Chương 17
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook