Sau khi tôi ngây thơ tin lời của cô gái trà xanh, cô ấy đã vỡ mộng.

Từ nhỏ, tôi đã là đứa thật thà đến mức người khác nói gì tin nấy, và cứ thế mà làm theo.

Bạn thân nhìn chằm chằm vào tủ kính, thở dài n/ão nề: "Chiếc váy này đẹp quá, ai m/ua cho tôi thì tôi đi theo người ấy suốt đời."

Tôi lập tức rút thẻ, m/ua luôn chiếc váy rồi dắt cả cô ấy về nhà.

Sếp tuyên bố giữa cuộc họp: "Doanh số quý này tăng gấp đôi, tôi sẽ quỳ gối trước mặt mọi người."

Tôi cùng đồng nghiệp cật lực làm việc suốt ba tháng. Đến tiệc tất niên, tôi lặng lẽ đặt chiếc đệm quỳ trước mặt sếp.

Sự ngây thơ của tôi dần "thanh lọc" hết mối qu/an h/ệ xung quanh.

Cho đến khi gặp phải cô bạn thân đầy mưu mô của bạn trai.

Lần đầu gặp mặt, cô ta thủ thỉ: "Chị dâu trông khí sắc thật hồng hào, không như em thể trạng yếu ớt, cứ đông đến là tay chân lạnh cóng."

Tôi không nói hai lời, cởi phắt chiếc áo khoác lông vũ giới hạn bạn trai vừa tặng, quấn ngay cho cô ta.

Lần sau gặp lại, cô ta than thở: "Gh/en tị quá, anh trai biết quan tâm người khác thế này. Giá bạn trai tương lai của em được một nửa như anh thì tốt biết mấy..."

Tôi lập tức đăng bài: "Chân thành tìm bạn đời cho em gái", kèm ảnh chỉnh sửa tỉ mỉ và số điện thoại của cô ta, chú thích: "Cô gái hiền lành, chu đáo, cần quý ông chín chắn. Thiếu thành ý xin đừng làm phiền."

Hôm nay gặp mặt, cô ta ôm ng/ực nhìn bạn trai tôi đầy tội nghiệp: "Anh ơi, dạo này em buồn lắm, ng/ực đ/au quá..."

Tôi lập tức bấm máy: "Alo 115? Có người đ/au thắt ng/ực đột ngột, nghi nhồi m/áu cơ tim, xin đến ngay!"

1

Tiếng còi xe c/ứu thương x/é tan không khí ồn ào của quán bar.

Chỉ ba phút sau, đội cấp c/ứu ào vào với chiếc cáng c/ứu thương.

"Ai báo cấp c/ứu? Bệ/nh nhân đâu?"

Ánh mắt cả quán đổ dồn về bàn chúng tôi.

Tô Thanh Vũ đang ôm ng/ực dựa vào vai Cố Hoài, mặt đẫm nước mắt, người cứng đờ.

Nét mặt đ/au khổ của cô ta đóng băng, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.

Cố Hoài ngơ ngác nhìn đội cấp c/ứu, rồi quay sang tôi, lông mày nhíu ch/ặt.

Tôi đứng phắt dậy chỉ vào Tô Thanh Vũ: "Cô ấy kêu đ/au ng/ực, nghi nhồi m/áu. Mau kiểm tra giúp!"

Đội cấp c/ứu vây quanh, một bác sĩ đưa ống nghe lên.

Tô Thanh Vũ hét lên, gi/ật mình bật khỏi vòng tay Cố Hoài: "Em không sao! Các anh làm gì thế!"

Cô ta loạng choạng lùi lại, mặt đỏ bừng.

Bác sĩ trưởng đoàn nghiêm mặt: "Cô có thực sự không sao không? Bệ/nh tim mạch không thể xem thường đâu."

Cố Hoài bừng tỉnh, kéo tôi ra sau lưng, giọng đầy tức gi/ận: "Em đi/ên rồi à?"

Rồi anh quay sang xin lỗi đội cấp c/ứu: "Xin lỗi bác sĩ, đây là hiểu lầm. Bạn gái tôi... cô ấy không phân biệt được lời đùa."

"Thanh Vũ chỉ buồn chuyện gia đình, than thở cho vơi nỗi lòng..."

Bác sĩ trưởng đoàn mặt đỏ bừng: "Đùa giỡn với tính mạng? Các cô cậu biết giờ này bao nhiêu bệ/nh nhân đang chờ cấp c/ứu không?"

Giọng trách m/ắng khiến cả bàn im phăng phắc.

Tô Thanh Vũ mặt tái mét, ước gì độn thổ.

Cố Hoài cúi gằm mặt xin lỗi, khó nhọc tiễn đội cấp c/ứu ra về.

Xe c/ứu thương rời đi, không khí quán bar đông cứng.

Cố Hoài quay mặt lại, ánh mắt gi/ận dữ xuyên thấu: "Kiều Vãn! Em có vấn đề à? Không thấy Thanh Vũ đang đùa sao?"

Tôi ngây thơ chớp mắt: "Đau ng/ực mà cũng đùa được ư? Nhỡ cô ấy thật sự nguy kịch thì sao?"

"Mạng người quý giá, sao có thể xem như trò đùa?"

Cố Hoài há hốc miệng, ng/ực phập phồng không nói nên lời.

Tô Thanh Vũ bỗng oà khóc, giọng nghẹn ngào: "Anh Hoài đừng trách chị dâu... Là do em không biết giữ mồm giữ miệng..."

Cô ta liếc tôi ánh mắt vừa hờn dỗi vừa sợ hãi.

Cố Hoài xót xa ôm cô ta vào lòng, giọng dịu xuống: "Không phải lỗi của em."

Ánh mắt anh quay sang tôi bỗng lạnh băng: "Kiều Vãn, em thực sự khiến anh kiệt sức rồi."

2

Sáng hôm sau, Cố Hoài tìm đến từ sớm, gương mặt u ám.

"Đi xin lỗi Thanh Vũ đi."

Giọng điệu không cho phép từ chối.

Tôi ngừng xếp tài liệu, ngẩng mặt lên: "Tại sao em phải xin lỗi?"

"Em không thấy mình sai?" Giọng anh bỗng cao vút, "Em bêu rếu cô ấy trước mặt bao người, vẫn cho là đúng à?"

"Cô ấy khóc thâu đêm, mắt sưng húp, cơm nước không buồn đụng đũa!"

Tôi đặt tập hồ sơ xuống bàn, nhìn thẳng: "Em lo cho sức khỏe của cô ấy. Nếu anh cho đó là sai, có lẽ chúng ta khác biệt căn bản."

Cố Hoài cười gằn: "Không phải khác biệt! Đây là EQ bằng không!"

"Thôi được." Anh hít sâu, "Hôm nay em phải đi xin lỗi. Nếu không..."

Câu đe dọa lơ lửng giữa không trung.

Tôi gật đầu: "Được, em đi."

Chiều hôm ấy, tôi xách giỏ trái cây tới nhà Tô Thanh Vũ.

Cố Hoài mở cửa, ánh mắt phức tạp nhưng vẫn nhường lối.

Tô Thanh Vũ co ro trên sofa, mắt đỏ hoe như thỏ con.

Tôi đặt tập tài liệu lên bàn: "Về chuyện tối qua, chị xin lỗi em."

Tô Thanh Vũ sững người, không ngờ tôi lại trực tiếp đến vậy.

Danh sách chương

3 chương
10/12/2025 19:10
0
10/12/2025 19:10
0
12/12/2025 12:18
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu