Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tâm trí tôi báo động dữ dội.
"Một lời nhắc nhở tốt." Giọng nói kia vang lên, "Hôm nay trên tàu, anh đã làm quá nhiều chuyện. Những việc không nên quản, đừng dính vào."
M/áu trong người tôi đông cứng lại.
"Nếu không, kết cục của anh sẽ còn thảm hơn thằng nhóc đó."
Cuộc gọi đ/ứt phụt.
Tôi nắm ch/ặt điện thoại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bọn chúng biết tên tôi.
Biết cả số điện thoại.
Thậm chí còn nắm rõ mọi hành động của tôi trên tàu.
Mạng lưới này lớn và đen tối hơn tôi tưởng tượng gấp bội.
Diêm Túc nhìn khuôn mặt tái mét của tôi: "Có chuyện gì?"
Tôi kể lại nguyên văn cuộc gọi.
Sắc mặt Diêm Túc đen lại.
Hai chữ 【Khó nhằn】 và 【Nghi ngờ nghề nghiệp】 trên đầu anh biến mất.
Thay vào đó là hai từ lạnh băng: 【Phẫn nộ】.
"Bọn chúng đang thách thức chúng ta đấy." Anh nói.
Đây không phải thách thức, mà là đe dọa tính mạng.
Tôi chỉ là nhân viên văn phòng tầm thường, mới sáng còn lo bản kế hoạch trễ hạn.
Gi*t người, tội á/c, nội gián... mấy từ này tôi chỉ nghe trong phim.
Giờ đây, bàn tay vô hình từ đầu dây bên kia siết ch/ặt cổ họng tôi, cảnh cáo rằng bước thêm bước nữa sẽ là vực thẳm.
Nỗi sợ băng giá ùa vào huyết quản, toàn thân tôi lạnh cóng.
Thôi bỏ đi.
Ý nghĩ ấy như cỏ dại mọc um tùm, chiếm lấy n/ão bộ trong chớp mắt.
Tôi đã c/ứu Trần Nặc rồi, làm đủ rồi.
Sao phải liều mạng vì người xa lạ?
Tôi nghĩ đến mẹ già đang chờ điện thoại báo an.
Nghĩ đến sự nghiệp dở dang và khoản v/ay nhà chưa trả xong.
Tôi muốn về nhà.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Trần Nặc.
Hai chữ 【C/ứu tôi】 đỏ như m/áu trên đầu thằng bé, như sắt nóng hằn sâu vào ký ức.
Nếu hôm nay tôi lùi bước, liệu sẽ có thêm bao "Trần Nặc" khác đang chờ đợi vô vọng trong góc khuất?
Khả năng đặc biệt lần đầu khiến tôi cảm nhận trọng trách.
Không phải trò chơi, không phải chuyện bàn tán, mà là ngọn đuốc soi vào bóng tối - và tôi là kẻ cầm lấy nó.
Tôi nhìn Diêm Túc, đối diện ánh mắt ngùn ngụt h/ận th/ù của anh.
Bên cạnh nhãn 【Phẫn nộ】, tôi chợt nhận ra nhãn hiệu vẫn luôn tồn tại mà bấy lờ đi:
【Tìm em gái】.
Hóa ra, anh cũng giống tôi.
Cả hai đều đang tìm ki/ếm người thân trong bóng tối.
Lời từ bỏ nghẹn lại trong cổ họng.
Bàn tay tôi ngừng run.
"Giờ làm gì?" Tôi hỏi Diêm Túc, giọng bất ngờ vững vàng.
Diêm Túc liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Có lẽ anh tưởng tôi sẽ chùn bước.
Bên cạnh 【Phẫn nộ】, xuất hiện thêm nhãn 【Công nhận】.
"Bọn chúng càng đe dọa, chứng tỏ càng sợ." Diêm Túc nói, "Chúng sợ chúng ta điều tra tiếp."
"Vậy cứ điều tra." Tôi đáp.
Diêm Túc gật đầu.
"Trước hết phải đảm bảo an toàn." Anh đảo mắt nhìn quanh, "Chỗ này không ổn, theo tôi."
Anh dẫn tôi rời quảng trường ga, rẽ vào con hẻm vắng bên cạnh.
6.
Trong hẻm yên ắng chỉ còn tiếng bước chân hai chúng tôi.
Diêm Túc dẫn tôi đi vòng vo, cuối cùng dừng trước tòa nhà dân cư bình thường.
"Đây là 'căn phòng an toàn' của tôi." Anh giải thích ngắn gọn.
Tôi theo anh lên lầu.
Căn hộ nhỏ gọn với phòng khách và phòng ngủ, ngăn nắp đến bất ngờ.
Rèm dày phủ kín cửa sổ, tạo cảm giác an toàn.
"Ở đây chờ, đừng ra ngoài, đừng liên lạc ai." Diêm Túc dặn dò.
"Còn anh?"
"Tôi ra ngoài chút." Ánh mắt anh lạnh lẽo, "Bọn dám đe dọa chúng ta phải trả giá."
Nhãn trên đầu anh chuyển thành 【Truy vết】.
Biết mình chẳng giúp được gì, tôi gật đầu: "Cẩn thận đấy."
Diêm Túc quay người rời đi.
Căn phòng chỉ còn mình tôi.
Nỗi bất an lại trùm lên người.
Tôi kéo hé rèm, nhìn bóng anh khuất dạng ở cuối hẻm.
Không biết anh sẽ làm gì, gặp nguy hiểm nào.
Càng không rõ chúng tôi đang đối đầu tổ chức đ/áng s/ợ đến mức nào.
Tôi với lấy điện thoại định gọi mẹ, nhưng lời dặn của Diêm Túc văng vẳng bên tai.
Thời gian trôi chậm chạp.
Căn phòng tĩnh lặng đến rợn người.
Tôi đi tới đi lui như thú nh/ốt chuồng.
Hai tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Tim tôi nhảy lên cổ họng: "Ai?"
"Tôi, Diêm Túc."
Mở cửa, anh đứng đó với túi đồ ăn.
"Mang cho anh chút thức ăn."
Anh bước vào đặt túi đồ lên bàn, bên trong là cơm canh còn nóng.
Bụng tôi cồn cào nhận ra mình đói.
"Cảm ơn."
"Có gì mới không?" Tôi vừa ăn vội vừa hỏi.
Diêm Túc mặt tối sầm: "Mất dấu rồi."
Nhãn trên đầu anh hiện 【Mất manh mối】.
"Chiếc xe đen đó dùng biển giả. Tôi lùng khắp thành phố, nó như bốc hơi."
Lòng tôi chùng xuống.
Đối phương quá chuyên nghiệp và cẩn trọng.
"Nhưng không phải tay trắng." Diêm Túc đổi giọng.
Anh lấy từ túi ra tấm ảnh chụp viên cảnh sát 【Nội gián】 hôm nay, rõ nét mặt nghiêng.
"Tên hắn là Lý Vĩ, phó trưởng công an trạm ga." Diêm Túc nói, "Lý lịch sạch sẽ, gia cảnh bình thường."
Một kẻ không có kẽ hở.
"Hắn chắc chắn có vấn đề." Tôi khẳng định.
"Biết rồi." Diêm Túc nhíu mày, "Nhưng cần bằng chứng."
Chúng tôi chìm vào im lặng.
Không bằng chứng, không động được Lý Vĩ.
Không động được hắn, không truy ra kẻ đứng sau.
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook