Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Phó Diễn Thần nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi.
"Hứa Tâm Điềm và em khác nhau một trời một vực.
"Cô ấy ngây thơ, trong sáng và lương thiện.
"Nếu em không biết an phận, đừng trách tôi đuổi em khỏi nhà họ Phó."
Tôi liếc hắn một cái.
Phó Diễn Thần tưởng tôi sắp ngất, rộng lượng buông tay ra.
Tôi vội hít sâu mấy hơi.
Cất giọng tuyên bố: "Yên tâm đi, tôi chẳng còn tình cảm với anh nữa rồi!"
"Giở trò mèo lại chuột?" Hắn kh/inh khỉnh chế nhạo: "Cất mấy trò vặt vãnh ấy đi."
"Không phải."
Ánh mắt tôi lướt xuống, dừng lại ở ống quần tây của hắn.
Giày da bóng loáng.
Đế dày cộp.
Thật sự... chẳng có gì hấp dẫn.
Tôi thành thật nói: "Tôi không ưa đàn ông đi giày độn đế."
Mặt Phó Diễn Thần đen lại.
*
Hệ thống cảnh báo: "Chủ thể đừng làm lệch hướng cốt truyện."
Tôi càu nhàu: "Máy móc, mày hiểu hay tao hiểu?
"Mày với Phó Diễn Thần đúng là cặp bài trùng, cứ vài phút lại cảnh cáo.
"Hay mày muốn đóng vai nam chính luôn đi?"
Hệ thống im bặt.
Tôi đắp chăn ngủ một giấc tới trưa hôm sau.
Phó Diễn Thần vốn hào phóng.
Bác sĩ riêng ba mươi triệu một tháng.
Người thay thế được dùng thẻ đen vô hạn.
Nhưng hôm qua hắn đã thu lại thẻ.
Giờ tôi chỉ còn một việc duy nhất.
Mở ứng dụng ngân hàng kiểm tra.
Hừm.
Tài khoản trống rỗng.
Mở tủ quần áo toàn Hermès.
Đúng là... nghèo đến mức chỉ còn đồ hiệu.
Tôi gom đồ liên hệ cửa hàng second-hand.
Hệ thống dụ dỗ: "Chủ thể cứ công lược nam chính, thoát game sẽ có tiền rừng bạc biển."
Tôi: "Tôi đang tính thuê người b/ắt c/óc nữ chính, cần tiền mặt gấp."
Hệ thống: "..."
Xếp xong vali, ra cửa gặp bác Vương.
Nguyên chủ trước nay tỏ vẻ bà chủ, đối xử tệ với người giúp việc.
Bác Vương nhìn vali tôi:
"Tiểu thư Chu ăn cơm chưa? Bếp còn canh gà, tôi nấu cho cô bát mì nhé?"
Tôi gật đầu cười.
Mì bác Vương nấu ngon hơn cơm hộp gấp bội.
Ăn xong tôi hỏi: "Sau này tôi còn được ăn mì của bác không?"
Ánh mắt bác Vương thoáng xót xa:
"Đàn ông yêu mới chê cũ là chuyện thường, huống chi người như tổng Phó."
Bác tưởng tôi bị Phó Diễn Thần đuổi đi.
Giá mà được vậy thì tốt quá.
Tôi thở dài: "Không trách anh ấy, tại tôi..."
"Không thể chịu được việc bị đàn ông kh/ống ch/ế, chỉ muốn sống giữa rừng đàn ông thôi."
Bác Vương vội lau bàn.
Tôi quay lại.
Phó Diễn Thần cầm hồ sơ, sắc mặt khó hiểu đứng sau lưng.
*
B/án túi xách được hai triệu.
Tôi m/ua chiếc xe máy điện, vừa lái vừa hát đi tìm Lâm Nguyệt.
Cô ấy ngồi thu lu trong căn hộ cao cấp:
"Khó khăn lắm mới được đóng phim, ai ngờ bị trả về vì Hứa Tâm Điềm.
"Nhà đầu tư Phó Diễn Thần đổi cô ta vào vai chính, đuổi tôi khỏi đoàn."
Người quản lý bắt Lâm Nguyệt đi năn nỉ Phó Diễn Thần.
Nếu không sẽ ép cô đi tiếp rư/ợu đại gia.
Đúng như nguyên tác - mở đầu cho chuỗi ngày bị h/ủy ho/ại của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt ngẩng cao đầu: "Giới giải trí đen tối, tôi không làm nữa!"
Nhìn số tiền ph/ạt, giọng cô r/un r/ẩy:
"Đi năn nỉ Phó Diễn Thần thôi mà! Bị hắn s/ỉ nh/ục vài câu có sao?
"Đạo đức đâu? Địa chỉ hắn đâu?"
Hệ thống nhắc: "Hắn đang ở club Tử Kim, cùng Hứa Tâm Điềm."
Tôi xung phong: "Để tôi đi cùng cậu!"
*
Club Tử Kim - thiên đường trai đẹp.
Vừa bước vào, tôi dán mắt vào chàng sinh viên cao 1m85.
Áo ba lỗ xám ôm sát cơ bụng.
Khi rót rư/ợu cho bà khách, anh ta làm đổ lên người.
Áo ướt dính vào cơ thể, lộ rõ múi bụng.
Bà khách t/át đét.
Anh ta vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, ánh mắt bối rối.
Tôi nắm tay anh ta: "Đi với chị."
Anh ta cười ngoan hiền.
Tôi chợt nhận ra đạo đức phụ nữ của mình trước giờ dựa vào... ví rỗng.
Hệ thống thúc giục: "Chủ thể đi công lược nam chính đi!"
Tôi nghiêm túc: "Không học cách dỗ đàn ông thì sao biết dỗ hắn?"
Lâm Nguyệt thì bị anh chàng áo trắng đeo kính thu hút.
Cô lí nhí: "Chuẩn bị gặp nam chính mà run quá."
Rồi tựa vào người đàn ông kế bên: "Uống chút rư/ợu cho đỡ sợ."
Hệ thống tắt ng/uồn.
Chúng tôi mở bàn riêng.
Gọi hai chai whisky - đời chưa từng nếm rư/ợu xịn.
Lâm Nguyệt nũng nịu với anh kính trắng:
"Anh cúi xuống nghe em nói này...
"Ngồi gần em chút, em nói nhỏ lắm~"
Tôi thì bảo sinh viên:
"Mùi anh thơm quá!
"Cho em xin WeChat nhé?
"Anh là đàn ông đầu tiên em chủ động xin liên lạc đấy."
Mặt anh ta đỏ bừng, mở điện thoại ngay.
Lâm Nguyệt cầm ly rư/ợu ngượng nghịu:
"Em uống vào là lạc đường mất..."
Rồi uống cạn ly.
"Yêu đương á? Em sợ tình yêm lắm rồi...
"Nhưng gặp anh thì em hết sợ."
Hệ thống bật lại gào thét:
"ĐÂY GỌI LÀ KHÔNG BIẾT DỖ ĐÀN ÔNG?
"NHIỆM VỤ CHÍNH ĐÂU RỒI?!"
*
Phòng VIP, quản lý của Lâm Nguyệt nịnh nọt:
"Cô ấy đang tới đây.
"Trước là do trẻ người non dạ, mong tổng Phó tha thứ.
"Diễn xuất cô ấy rất tốt, tổng muốn thử cảnh nào cũng được."
Phó Diễn Thần dựa ghế sofa, lắc ly rư/ợu:
"Cảnh nào cũng được?"
Ánh mắt hắn quét qua đám bạn nhậu, khóe miệng nhếch lên:
"Thật sao?"
Chương 6
Chương 6
Chương 11
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook