Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Chương 8**
Điều quan trọng nhất là ông chủ còn bao ăn ở cho nhân viên. Sau mấy ngày làm việc, tôi thấy khá ổn. Dù giờ làm không ngắn nhưng khi vào việc thực sự cũng chẳng mệt lắm. Thành phố lớn quả khác biệt, chén đĩa nhỏ xinh dùng xong chẳng cần rửa. Nghe nói đều được chuyển đến xưởng máy làm sạch rồi đóng gói niêm phong. Công việc của tôi chỉ là sơ chế rau củ, nguyên liệu.
Chiều hôm ấy tan ca, tôi cầm thẻ IC mới m/ua thử gọi về nhà Dương Đông Mai từ trạm điện thoại ven đường. Giọng cô ấy vang lên quen thuộc, mũi tôi cay cay suýt bật khóc. Tôi vội cúp máy. Thôi để dịp khác cũng chưa muộn. Biết số nhà cô ấy không đổi là đủ rồi.
**Chương 9**
Mấy ngày sau, khoảng một tuần kể từ khi rời nhà, tôi không kìm được lại gọi cho Dương Đông Mai. Cô ấy nhấc máy "Alo" hai tiếng nhưng tôi im lặng. Không hiểu sao cô ấy đột nhiên gọi tên tôi. Ngập ngừng giây lát, tôi đáp lời. Chẳng biết do tình cảm chúng tôi sâu đậm hay nỗi tủi thân đã ngấm vào m/áu thịt, nghe giọng cô ấy mà tôi nghẹn ngào.
Bình tĩnh lại, tôi hỏi sao cô ấy biết là tôi. Hóa ra Tống Tấn Dương đã tới nhà cô ấy, thậm chí ngủ lại khách sạn một đêm. Dương Đông Mai kể hắn đi/ên cuồ/ng tìm tôi suốt hai ngày khắp phố không thấy rồi đành quay về. Cô ấy chợt nhớ tới cuộc gọi lặng im hôm trước và đoán chắc là tôi.
Chúng tôi đồng ý tạm thời không gặp mặt. Cô ấy bảo chỉ cần biết tôi ổn là được. Cuối cùng, Dương Đông Mai ch/ửi Tống Tấn Dương bạc bẽo: "Hắn dám bảo hai người chỉ cãi nhau đôi câu!". Tôi thở dài: "Thôi kệ đi, tôi không muốn vướng vào chuyện cũ nữa". Ngờ đâu hắn đã biết hối h/ận sớm thế.
Dương Đông Mai nhắc lại lời hắn: "Tống Tấn Dương bảo nếu gặp chị, hãy khuyên chị nghĩ đến cháu nhỏ mà quay về làm hòa". Tôi cười nhạt: "Hóa ra chỉ muốn tôi tiếp tục về làm osin không công!". Phải chăng hắn chắc mẩm lần này tôi lại vì con mà đầu hàng?
Cả đời tôi lam lũ, không công thì cũng có cái khổ, vậy mà chẳng ai coi ra gì! Có ích gì đâu! Tống Thư Thần đúng là giống cha - hai cha con đều là lũ bạc như vôi!
**Chương 10**
Tôi sinh Tống Thư Thần vào năm thứ hai kết hôn. Thời ấy chính sách một con đã áp dụng, sinh con trai rồi thì không được đẻ nữa. Nghĩ thế hệ chúng tôi cả đời b/án mặt cho đất, tôi quyết không để con đi theo vết xe đổ. Tôi tần tảo cho nó ăn học, đốc thúc nó chăm chỉ, mong sau này có công việc tử tế.
Hồi ấy nghề giáo viên được coi là "sắt bát" đáng mơ ước. Thế nên chúng tôi ép nó thi sư phạm. Cuối cùng nó cũng thành giáo viên. Khi nó tìm bạn đời, chúng tôi mong nó cưới được cô giáo hoặc y tá có công việc ổn định. Ngờ đâu nó lại đem lòng với cô b/án hàng quần áo nam.
Nghĩ tới Triệu Thái Cầm, lòng tôi bực bội. Tống Tấn Dương còn quyết liệt hơn: "Con trai tôi không thể lấy đứa không nghề nghiệp!". Hai cha con cãi nhau dữ dội. Cuối cùng Thư Thần bỏ nhà đến ở nhà gái mấy tháng trời. Khi biết cô ta mang th/ai, tôi đành nuốt h/ận đi đón nó về. Dù sao tôi cũng chỉ có một đứa con, không thể mặc kệ nó được.
Tôi chuẩn bị sính lễ rước cô ta về làm dâu. Cháu đẻ ra, tôi và con dâu thường xung đột về cách chăm con. Cô ta chẳng nghe ai, luôn tỏ thái độ kh/inh thường tôi. Thư Thần còn lớn tiếng trước mặt vợ: "Mẹ học hành gì đâu mà biết gì!".
Đúng, tôi không được học nhiều nhưng tôi có trải nghiệm. Mẹ tôi trọng nam kh/inh nữ, cho tôi học hết lớp năm đã coi như ban ơn. Có lẽ Thư Thần nhìn cách cha nó đối xử với tôi mà học theo. Con dâu cũng thế. Sau này tôi không can thiệp chuyện nó nuôi con nữa.
Vừa được mấy ngày yên ổn thì xảy ra chuyện Triệu Thái Cầm. Đôi khi tôi tự hỏi: Phải chăng kiếp trước tôi mắc n/ợ quá nhiều nên kiếp này số phận trớ trêu? Hay tại tôi nhu nhược, luôn chọn cách nhắm mắt làm ngơ? Hoặc giả đó là bi kịch chung của người đàn bà thời ấy.
**Chương 11**
Chiều hôm đó, vừa rảnh tay thì bà chủ bảo có điện thoại tìm tôi. Sau vài lần liên lạc, Dương Đông Mai đã xin số điện thoại nhà hàng để tiện liên lạc. Nghĩ cũng chẳng ai khác ngoài cô ấy.
Vừa nhấc máy đã nghe giọng cười: "Chị cố tình gọi lúc em rảnh đây!". Dương Đông Mai kể mẹ cô từ quê gọi lên, trong câu chuyện đã thăm dò: "Nghe nói Dương Tử Ngọc bỏ đi, Tống Tấn Dương đang lùng sục khắp nơi, tìm thấy chưa?". Bà cụ bảo: "Chưa, giờ hai họ sắp lo/ạn cả lên rồi!".
"Tống Tấn Dương tức gi/ận tố cáo chị cầm theo 50.000 đồng tiền tiết kiệm duy nhất của nhà đi mất tích. Dương Tử Ngọc à, thật thế sao? Hay hắn vu oan cho chị?".
Tôi thở dài: "Ừ thì tôi lấy 50.000 đó. Cả đời tôi khổ sở, chỉ lấy có ngần ấy mà nhà cửa con cái để hết lại cho hắn. Hắn nên biết đủ rồi!".
Chương 193
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 3
Chương 4
Chương 2
Bình luận
Bình luận Facebook