Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
「Em không muốn sao? Đã lâu lắm rồi chúng ta không…...」
Tôi:
「......
「Không phải vậy, chỉ là hơi lạ lẫm thôi.」
Anh ta không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm rồi hôn lên trán tôi.
「Vợ à, anh yêu em.」
Tôi lập tức đơ người.
Không biết anh ta nói thật hay giả.
Nhưng lúc này không phải là lúc đào sâu chuyện này, bởi tay anh ta đã bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Ngay lúc ấy, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ nặng nề.
Thẩm Gia Minh dừng động tác, vẻ mặt hiểu ra điều gì đó.
Anh chỉnh lại quần áo rồi bước đến mở cửa.
Tôi cũng vội vàng sửa sang lại trang phục, thập thò sau lưng anh thì thấy một đám người đen nghịt đứng kín cửa.
Người đứng đầu là một gã mặt đen như bồ hóng ngồi trên xe lăn, phía sau là Khương Hân Hân cùng ba gã đàn ông khác.
Nhìn thấy tôi, tất cả đều kinh ngạc.
Khương Hân Hân còn thốt lên:
「Tiêu Mẫn, sao lại là cô?」
10
Lúc này tôi mới vỡ lẽ, hóa ra đây là cách đối phó của Thẩm Gia Minh.
Nhận được điện thoại tôi, hắn chắc chắn đã đưa Lâm Tâm Duyệt đi nơi khác rồi dụ tôi đến hiện trường để bị bắt quả tang.
Đằng nào chúng tôi cũng là vợ chồng, vào phòng trọ thì có gì lạ?
Người đứng đầu kia chắc hẳn là Khương Điền.
Lúc này mặt hắn càng thêm âm trầm.
Tôi vội nở nụ cười gượng gạo chào Khương Hân Hân:
「Ừ thì là tôi đây, có gì lạ sao?
「Mọi người đến gõ cửa phòng chúng tôi có việc gì thế?」
Khương Hân Hân biến sắc.
「Không có gì, chỉ là không ngờ người trong phòng lại là cô.」
Thẩm Gia Minh nhướng mày, ánh mắt đanh lại nhìn Khương Điền, giọng điệu khó chịu:
「Trưa nay tôi cùng vợ vào đây nghỉ ngơi không vi phạm pháp luật chứ?
「Các vị đến đây có mục đích gì?」
Khương Điền thường không xuất hiện ở công ty nên nhân viên hầu như không biết mặt.
Thái độ này của Thẩm Gia Minh hoàn toàn hợp lý.
Nếu nhận ra hắn là Khương Điền thì mới đáng ngờ.
Khương Điền ra hiệu cho người phía sau đẩy xe vào phòng.
Đôi mắt diều hâu quét khắp các góc.
Khương Hân Hân còn vào cả nhà vệ sinh kiểm tra nhưng không phát hiện gì.
Cô ta đi đến bên Khương Điền thì thầm:
「Anh à, không có gì hết, mọi thứ đều sạch sẽ.」
Tôi giả vờ ngạc nhiên:
「Này bác, bác là ai vậy? Tự nhiên xông vào phòng chúng cháu định làm gì?
「Cảnh sát kiểm tra phòng trọ à?」
Khương Điền liếc nhìn tôi, giọng lạnh lùng đầy á/c ý:
「Cô bé, trông cô cũng không phải dạng ng/u ngốc, đừng để người khác xỏ mũi mà không hay.」
Nói rồi hắn lại liếc Thẩm Gia Minh.
「Đôi khi người bên gối còn đ/áng s/ợ hơn kẻ khác.」
Tôi gi/ật mình một chút rồi gượng cười:
「Bác nói phải lắm, cháu sẽ nhớ kỹ.」
Thẩm Gia Minh không hề sợ hãi, ngược lại còn chất vấn:
「Bác tự tiện vào phòng chúng cháu đã đành, còn nói lời mỉa mai thế là sao?」
11
Khương Hân Hân tức đi/ên:
「Thẩm Gia Minh, nếu biết mình được mọi thứ bằng cách nào, liệu anh có sợ hưởng không nổi?」
Lời cô ta vừa dứt, Khương Điền trên xe lăn bỗng ho sặc sụa.
「Khụ khụ...
「Khụ... khụ...」
Người phía sau vội đưa khăn tay.
「Ọe——」
Hắn ọe một tiếng rồi nhanh chóng giấu chiếc khăn đi.
Nhưng dù nhanh đến mấy, tôi vẫn kịp thấy vũng m/áu đen trên khăn.
Hóa ra hắn sắp ch*t nên mới kích động thế.
Khương Hân Hân hoảng hốt, không m/ắng Thẩm Gia Minh nữa mà vội vỗ lưng cho Khương Điền:
「Anh đừng nóng, em đưa anh đến bệ/nh viện ngay.」
Mặt Khương Điền đã tái nhợt, bị mấy người kia đẩy nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng họ khuất dần, cả tôi và Thẩm Gia Minh đều thở phào nhẹ nhõm.
Về đến công ty, Lâm Tâm Duyệt vừa lao ra khỏi văn phòng.
Gặp chúng tôi, đồng tử cô hơi co lại.
「Gia Minh, chồng chị nhập viện rồi, chị phải đến đó gấp. Em trông nom công ty giúp.」
Thẩm Gia Minh gật đầu.
「Vâng, chủ tịch Lâm.」
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ tán thưởng.
「Mẫn Mẫn, em chuẩn bị đi, phó tổng bộ phận dự án vừa từ chức, em tiếp quản nhé.
「Chị đã báo với phòng nhân sự rồi.」
Tôi đờ người.
「Hả?
「Nhanh thế ạ? Không... không phải, đột ngột quá vậy?」
Cô ta khẽ cười.
「Cũng hơi bất ngờ thật, nhưng vẫn còn thời gian. Lát nữa nhân sự sẽ gọi em lên, giờ đi chuẩn bị đi.」
Tôi ngơ ngác gật đầu.
「Dạ vâng.」
12
Từ phòng nhân sự trở về, tôi ngồi ở bàn làm việc mà ngẩn ngơ.
Dù biết vị trí này chuẩn bị cho mình nhưng khi thực sự ngồi vào vẫn thấy bồn chồn.
Thẩm Gia Minh dường như hiểu nỗi lo của tôi, lập tức cử một trợ lý năng lực đến.
Còn tự tay dẫn tôi đi khắp nơi.
Dạy cách tiếp đãi đối tác, đàm phán dự án.
Lâm Tâm Duyệt đã đào tạo anh ta rất tốt, đây là lần đầu tôi nhận ra năng lực của anh ta thật xuất chúng.
Hoàn toàn xứng đáng vị trí tổng giám đốc, dù Lâm Tâm Duyệt vắng mặt cũng có thể đảm đương mọi việc.
Mấy ngày này Lâm Tâm Duyệt không đến công ty, Khương Hân Hân cũng thế.
Chắc họ đang túc trực ở bệ/nh viện với Khương Điền.
Giờ vẫn không rõ tình hình hắn ra sao.
Nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Gia Minh, tôi nhanh chóng giành được vài dự án lớn, củng cố vị trí vững chắc.
Bịt miệng được lũ người trong văn phòng.
Một tháng sau, Lâm Tâm Duyệt cuối cùng trở lại.
Toàn thân đen từ đầu đến chân, mặt mộc không trang điểm, chẳng nụ cười.
Mắt thâm quầng, cả người tiều tụy.
Nhìn dáng vẻ ấy, tôi đoán chừng Khương Điền đã ch*t.
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Gia Minh gần như ở lì văn phòng cô ta.
Nhưng có vẻ không phải để làm chuyện đó.
Trước giờ họ chỉ ra ngoài tìm khách sạn, chứ không dám bậy bạ ngay tại công ty.
Tối cũng không ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chăm con.
Có lẽ vì Khương Điền vừa mất, họ không thể vô liêm sỉ lúc này.
Lạ là Khương Hân Hân không đến công ty nữa.
Đang lúc băn khoăn.
Lâm Tâm Duyệt đột nhiên hẹn tôi.
「Mẫn Mẫn, tan làm đi với chị một chuyến.」
13
Lòng tôi lo/ạn như tơ vò.
Trên đường đến quán cà phê, vô số suy nghĩ hiện lên.
Không biết cô ta hẹn tôi làm gì, giờ Khương Điền đã ch*t, không cần tôi che chắn nữa rồi.
Vậy tôi đã hết tác dụng chăng?
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Chương 12
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook