Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Sở Hoài nhận ra điều bất ổn, nét mặt lập tức nghiêm túc: "Ý cô là sao?"
"Ý tôi là vợ cậu sắp bỏ chạy rồi đấy!"
Sở Hoài lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Hắn cố nén một lúc, bật ra câu thoài kinh điển của bá tổng: "Cho dù nàng chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ bắt nàng về!"
Tôi không nhịn được, đ/ấm hắn một quả: "Rốt cuộc ai dạy cậu nói chuyện kiểu đấy hả?!"
"Tôi đéo đùa đâu. Hành động của cậu đã làm tổn thương Tô Mộng sâu sắc, không chuộc lỗi ngay thì đợi người ta đi mất hẵn khóc nhè nhé!"
Sở Hoài nghiến răng: "Chẳng lẽ tôi không đ/au lòng sao? Cô ấy ra nước ngoài, bao nhiêu người vây quanh tán tỉnh. Giờ tôi bảo vệ cô ấy mà bị thương, vậy mà cô ấy chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi."
Tôi phải phân tích rõ nguyên nhân hệ quả cho hắn: "Sao cậu lại bảo vệ Tô Mộng đến mức bị thương?"
"Gặp mấy tên l/ưu m/a/nh trong làng."
"Tô Mộng đang yên lành ở London, sao lại về cái làng hẻo lánh này?"
"... Vì tôi ở đây."
"Sao cậu lại ở đây?"
"Cô đưa tôi đến."
"Mà tôi đưa cậu đến vì cậu trả tiền thuê tôi làm người thay thế Tô Mộng. Tôi nghĩ tiền phải nhận cho đáng - Thấy chưa? Ngọn ng/uồn vẫn là do cậu. Nếu cậu không thuê người thay thế, đã không bị thương đúng không? Sao đổ lỗi cho Tô Mộng được?"
Sở Hoài nghe tôi phân tích một tràng, mắt chớp lia lịa.
Không biết hắn bị nghe lo/ạn hay đã bị thuyết phục.
Cuối cùng hắn hỏi: "Vậy rốt cuộc Tô Mộng nói gì với cô?"
Tôi lắc đầu: "Cậu nói trước đi, nếu không nỡ Tô Mộng, sao không cùng cô ấy ra nước ngoài?"
**16**
Trong lòng tôi thề đ/ộc.
Nếu Sở Hoài dám nói "cô không hiểu đâu" lần nữa.
Tôi sẽ vác hắn quăng xuống sông.
May thay, sau thời gian ở Tam Thập Lý Thôn, Sở Hoài đã thay đổi.
Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cất giọng trầm thấp: "Vì tôi nghĩ cô ấy không thích tôi nhiều đến thế."
Tôi gi/ật mình.
"Từ khi quen Tô Mộng, luôn là tôi xoay quanh cô ấy. Dù cô ấy lạnh nhạt thế nào tôi cũng không lùi bước. Cô ấy thích gì, tôi làm nấy."
Sở Hoài nói hắn thực ra thích vẽ, từ nhỏ đã có năng khiếu. Nhưng để bảo vệ Tô Mộng tốt hơn, có tiếng nói hơn, hắn vẫn học tài chính thương mại, tiếp quản gia nghiệp.
"Đôi lúc tôi tự hỏi, phải chăng đây chỉ là tình cảm một phía của tôi. Dù sao cô ấy chưa từng nói thích tôi, hồi đi du học cũng nhận offer xong xuôi mới thông báo cho tôi."
"Trong hoàn cảnh ấy, tôi bỏ hết mọi thứ, bất chấp đuổi theo cô ấy sang Anh thì là gì chứ?"
Trên mặt hắn đầy vẻ châm biếm.
"Là người một lòng chung thủy, được không?"
Tôi nói, "Đừng có được voi đòi tiên. Kế thừa gia nghiệp ngon thế mà nói như bị d/ao kề cổ. Người ta luôn tô hồng con đường mình không chọn. Thật sự bắt cậu trắng tay đi vẽ thì cậu lại không muốn đâu."
"Vả lại, cậu có nhiều thắc mắc thế, sao không trực tiếp hỏi cô ấy? Người ta có miệng không chỉ để ăn mà còn để nói chuyện đấy, biết không?"
Sở Hoài cúi đầu im thin thít.
Mãi sau mới thều thào: "Tôi hiểu rồi."
**17**
Tôi lại đi tìm Tô Mộng.
"Rốt cuộc em nghĩ gì? Có thích Sở Hoài không?"
Cô gật đầu, rồi lại lắc.
"Chuyện tình cảm, ai nói trước là kẻ thua."
Tôi suýt quỳ xuống: "Hai người bớt đọc tiểu thuyết bá tổng với xem phim truyền hình đi được không?"
"Người nói thích trước không hề thua. Cũng đừng mong đợi ai mãi mãi không thay lòng. Nhưng không cần phải nhịn không nói khi còn thích, rồi lại giả định kết cục x/ấu nhất khi chưa có biến cố."
"Nói chung, nếu em còn thích Sở Hoài thì nói chuyện đi."
Tôi né sang bên, lộ ra Sở Hoài đứng phía sau.
Mặt hắn vẫn dán băng gạc, tay bó bột trông thảm n/ão.
Nhân lúc hai người nói chuyện, tôi chuồn mất.
---
Tôi đi tìm chú Lưu làm rõ, nói Sở Hoài không phải bạn trai tôi.
Rồi tìm bố mẹ, thú nhận công việc thực chất của tôi là làm người thay thế cho bạch nguyệt quang của Sở Hoài.
"Con xin lỗi, thực ra con không giỏi giang như bố mẹ nghĩ. Con không có khả năng vừa tốt nghiệp đã ki/ếm việc lương trăm triệu."
Tôi gãi đầu gãi tai, "Nếu không trùng hợp giống Tô Mộng, có lẽ giờ con vẫn đang chạy khắp nơi phỏng vấn, cuối cùng tìm công việc bình thường nhất."
"Dù vậy con vẫn là niềm tự hào của bố mẹ."
Tôi ngẩng phắt lên.
Mẹ hỏi: "Con gái, con nghĩ bố mẹ nuôi con ăn học để làm gì?"
"Gia đình mình bình thường, đâu mong con đại phú đại quý. Con tìm được việc lương trăm triệu, bố mẹ vui lắm. Nhưng nếu chỉ là công việc bình thường thì con gái bố mẹ vẫn rất giỏi, ít nhất đã trưởng thành khỏe mạnh vui vẻ."
Mẹ nói bà không phải phụ nữ nông thôn gì cũng không biết, tiểu thuyết người thay thế bà đọc nhiều lắm.
"Con không bị dụ dỗ bởi tiền tài hay sắc đẹp, không trở thành như nhân vật trong tiểu thuyết, mẹ mừng lắm. Con gái mẹ thật giỏi."
**18**
Mọi chuyện đã được giãi bày, Tô Mộng không về London.
Cô ở lại nhà tôi.
Cô nói cảm nhận được sự ấm áp và bình yên lâu rồi không có, muốn ở thêm vài ngày.
Còn Sở Hoài.
Hắn chuyển khoản toàn bộ số tiền còn lại cho tôi, không khấu trừ đồng nào.
"Ông chủ."
Tôi nước mắt lưng tròng, "Ông thật là người tốt!"
"Ông còn anh em bá tổng nào cứng miệng như ông cần tư vấn tình cảm không, giới thiệu cho tôi với."
Sở Hoài lại trợn mắt: "Triệu Tiểu Nam!"
Tô Mộng không vui: "Anh hét cái gì với chị ấy? Làm phách với ai thế?"
Đúng vậy, cô thích nghi nhanh hơn Sở Hoài nhiều.
Ngày ngày cùng mẹ tôi đ/á/nh bài, nấu cơm, tưới rau. Khi mẹ livestream chơi với các bà, Tô Mộng còn lên hình hát mấy bài.
Kết quả vì quá xinh đẹp lại hát hay, video bất ngờ nổi tiếng.
Họ hàng hỏi mẹ tôi: "Cô bé đó là ai? Sao giống Nam Nam thế?"
Mẹ tôi cười híp mắt: "Đây cũng là con gái mẹ, con gái London của mẹ."
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook