Người Thay Thế Này Đến Từ Đông Bắc

Chương 3

02/12/2025 20:42

"Lần này tạm bỏ qua, nhưng không có lần sau."

Sở Hoài lần đầu biết làm người.

Không biết có phải ảo giác không, khi quay đi, khóe môi hắn như thoáng nụ cười.

**8**

Để đón Sở Hoài, bố mẹ tôi bày cả mâm cỗ thịnh soạn.

Còn mang cả chiếc bàn tròn to đùng chỉ dùng dịp Tết ra.

Sở Hoài cầm đũa, đơ người như tượng.

Mẹ tôi nhiệt tình mời: "Tiểu Sở ăn thử bánh bao này xem, trứng kho tôi làm thơm lắm. Còn món gà hầm nấm này, gà mới làm thịt sáng nay đấy, gà thả vườn, ngon tuyệt."

Nói rồi, bà dùng đũa cả gắp cho hắn cái đùi gà.

Thực ra nhà tôi chẳng bao giờ dùng đũa riêng, đây là mẹ tôi thấy Sở Hoài từ thành phố về nên chuẩn bị sẵn.

Sở Hoài lại ngập ngừng, cuối cùng cũng gắp miếng thịt cắn một nhát nhỏ.

Mẹ tôi hồi hộp hỏi: "Sao rồi? Ăn có quen không?"

Sở Hoài nhai chậm rãi, nuốt xuống, không nói gì, lại cúi đầu cắn miếng to.

Ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng thường ngày bỗng ánh lên vẻ xúc động: "Ngon lắm, cảm ơn cô."

Mẹ tôi cười tít mắt, liền gắp thêm cả đống thức ăn: "Khách sáo gì với cô. Ăn đi, thích thì ăn nhiều vào! Ông Lý ra bếp xem canh chua cay chín chưa, múc cho Tiểu Sở bát nữa!"

Bữa cơm xong, mắt Sở Hoài đờ đẫn.

Hắn lợi dụng lúc bố mẹ tôi dọn bàn, quay sang cảnh giác: "Mục đích của em là gì?"

"?"

"Anh đang chóng mặt, nhìn gì cũng mờ. Triệu Tiểu Nam, cảnh cáo em đừng nghĩ bậy, quản gia của anh sẽ..."

Tôi suýt t/át hắn: "Cút xéo! Anh no quá thành ngộ đ/ộc tinh bột đấy."

Là tổng giám đốc Sở thị.

Sở Hoài có đủ tật x/ấu của boss:

Sạch sẽ thái quá, dạ dày yếu, thích rư/ợu chè, lời nào ra lời đều chướng tai, chỉ ăn mấy món nhìn đẹp mắt nhưng vô vị.

Tôi nghi ngờ hai mươi mấy năm qua hắn chưa từng no bụng thế này.

Cuối cùng Sở Hoài không chống cự nổi cơn buồn ngủ sau khi ăn, lăn đùng ra giường tôi ngủ.

Giấc ngủ kéo dài đến sáng hôm sau.

"Tỉnh rồi à?"

Tôi nhai chiếc bánh hẹ mẹ làm, nhìn Sở Hoài mặt mày ngơ ngác: "A Hoài, anh ngủ phê thật đấy, một mạch 20 tiếng."

Sở Hoài lại nhăn mặt: "Em nói cái gì?"

"Em gọi anh là A Hoài rồi, đừng được đà nhé."

Tôi nói: "Dậy đi, bàn chải cốc nước khăn mặt chuẩn bị xong cả rồi."

Sở Hoài mặt lạnh như tiền bước vào phòng tắm, lát sau lại bước ra mặt càng lạnh hơn.

"Anh không biết dùng."

Hắn nói.

Tôi múc nước nóng pha lạnh vào chậu, vắt khăn, vỗ vai hắn ra hiệu cúi xuống, rồi trả đũa bằng cách chà mặt hắn một trận.

Chà đến mức Sở Hoài đỏ mặt tía tai: "Triệu Tiểu Nam, tiền công..."

Câu sau bị tôi nhét nguyên chiếc bánh hẹ vào miệng.

Sở Hoài trợn mắt, nhai vài cái rồi đột nhiên im bặt. Hắn ăn hết cả chiếc bánh, khi mẹ tôi gọi đi uống sữa đậu xay, bỗng quay sang tôi:

"Xem bà Triệu nấu ăn ngon, lần này tạm không trừ tiền công."

**9**

Ăn xong, Sở Hoài lấy điện thoại xem một lúc, mặt lại hiện nỗi buồn mơ hồ.

Cộng với đống củi, chuồng lợn và mấy vại dưa muối sau lưng.

Thành cảnh chàng trai u sầu giữa vùng quê Đông Bắc.

Bộ vest cao cấp trên người trông như hàng nhái.

Tôi cúi xuống xem, hiểu ngay.

Tô Mộng đăng trạng thái.

Là cô ấy mặc váy dạ hội bạc trắng đứng trên sân khấu biểu diễn.

Không phải điểm chính.

Quan trọng là chàng trai đ/á/nh đàn dương cầm phía sau, vest đuôi tôm, không chỉ đẹp trai mà ánh mắt nhìn Tô Mộng còn quyến luyến như kéo tơ.

"Úi giời, không phải thằng tóc xoăn nữa rồi, phải công nhận thằng này đẹp trai thật..."

Tôi đang nói thì phát hiện Sở Hoài trừng mắt như muốn phun lửa.

Vội vàng sửa giọng: "Tất nhiên, vẫn kém A Hoài xa lắm."

Ai ngờ hắn được nước lấn tới: "Cụ thể kém ở đâu?"

Ki/ếm tiền thời nay khó thật.

Tôi nhìn ảnh rồi nhìn Sở Hoài trước mặt, vắt óc nghĩ:

"Anh và Tô Mộng thanh mai trúc mã hơn chục năm, còn hắn chỉ mới quen khi cô ấy đi nước ngoài. Đây là ưu thế một."

"Tô Mộng hát hắn đàn, nghề cùng ngành đ/á nhau. Nhưng anh là tổng giám đốc Sở thị, chẳng dính dáng nghệ thuật. Đây là ưu thế hai."

"Hắn ở London, anh ở Tam Thập Lý Thôn, Hoa Quốc. Anh biết London, hắn không biết Tam Thập Lý Thôn. Anh học rộng hơn. Ưu thế ba."

"Anh ba thắng, hắn không có. Đó là ưu thế bốn."

Sở Hoài hài lòng.

Tăng cho tôi năm vạn tiền thưởng, chuyển khoản ngay.

Chiều hôm ấy, hắn bắt tôi dẫn đi dạo làng.

"Tìm chỗ nào đẹp chụp vài kiểu."

Tôi hiểu ngay.

Hắn đang ganh đua với Tô Mộng, định cũng đăng trạng thái.

Người giàu yêu đương chẳng buồn mở miệng.

Tôi dẫn hắn từ đầu làng sang cuối xóm, Sở Hoài càng đi càng nhíu mày, cuối cùng tạm chọn bờ sông.

Chỗ ưng ý rồi, người lại không vừa mắt.

Sở Hoài liếc tôi, giọng run run: "Em mặc cái gì thế này?"

"Sao? Em ở nhà toàn mặc thế này mà?"

Tôi cúi xuống nhìn.

Áo khoác bông ngoài áo len lông cừu, quần len hoa tiết.

...Ừ thì hơi luộm thuộm thật.

Hắn ra lệnh: "Về thay váy hai dây, tốt nhất là dạ hội."

Tôi nghĩ hắn đi/ên rồi.

"Anh ơi, hôm nay âm độ đấy!"

Sở Hoài không nói hai lời chuyển mười vạn.

"Cởi đồ em ra."

Tôi vội về thay đồ.

Không tìm được đồ hợp trong tủ, đành mượn chiếc váy disco mẹ từng mặc khi đi nhảy thời trẻ, rồi cùng Sở Hoài chụp lia lịa.

Cuối cùng hắn đăng trạng thái chín ảnh ghép.

Là khuôn mặt tôi co ro trong gió lạnh, ngũ quan hao hao giống Tô Mộng ba phần.

Tối đó, Tô Mộng cho hắn một like.

Danh sách chương

5 chương
02/12/2025 19:33
0
02/12/2025 19:33
0
02/12/2025 20:42
0
02/12/2025 20:40
0
02/12/2025 20:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu