Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Văn Thâm cười híp mắt.
"Đồ đã hết hạn thì nên ở đúng chỗ của nó."
"Vẫn là hoa tươi tốt hơn. Vợ yêu nói phải không?"
15
Quá rõ ràng rồi.
Văn Thâm vốn điềm tĩnh là thế, giờ đây lại giống chú mèo khổng lồ đang mong chủ nhân công nhận.
Ánh mắt hệt như chiếc đuôi bông xù lắc qua lắc lại -
Không thể giấu được chút nào.
Tôi nhìn ra ngay ẩn ý của anh...
Nhưng tôi không ngại.
Nếu anh muốn nghe, bao nhiêu lời yêu thương tôi cũng nói được.
Đàn ông của mình thì mình tự chiều vậy.
Tôi ôm lấy cánh tay anh, chụt một cái thật to lên má:
"Ừm, anh tươi mới nhất, em thích anh nhất đó."
Tôi áp sát tai anh thì thầm:
"Hài lòng chưa? Chồng yêu?"
Tai anh đỏ ửng cả sau gáy.
Vẫn cố gừng gừng hai tiếng, một tay ôm lấy bụng tôi lùi lại hai bước:
"Con... con còn ở đây, giữ ý tí em."
Ôi giời, lại còn ra vẻ đạo mạo nữa.
Đừng tưởng tôi không thấy ánh mắt anh liếc về phía sau suốt!
"Rầm!" -
Tiếng đ/ập cửa vang lên đanh đ/á.
Tạ Chu Hành bỏ đi.
Bao năm rồi,
hắn vẫn chưa bỏ được tật x/ấu này.
16
Đám cưới kết thúc.
Tôi ngồi trên giường lướt mạng lại thấy bài đăng của Tạ Chu Hành.
Tiêu đề: [Toang rồi, cô ấy thật sự bỏ tôi, cưới người khác còn có con luôn, phải chăng tôi hoàn toàn hết cơ hội?]
Bên dưới phần bình luận, tám trên mười người đăng hình chú hề.
[Chúc mừng chủ thớt trở thành linh vật McDonald's, hai tuần trước tôi đã thấy thiên phú của cậu rồi.]
[Cô gái mà quay đầu lại với bộ n/ão như chủ thớt thì mới thật sự toang đó.]
[Khuyên chủ thớt gộp bài này với mấy bài trước đi, buồn cười lắm, bom tấn đấy!]
[...]
Tôi không bình luận thêm.
Nhấn vào avatar, một chặn luôn.
"Xem gì hay thế?"
Văn Thâm lúc nào đã áp sát sau lưng, giọng trầm trầm.
Tôi buông lời:
"Cũng bình thường."
"Thật ra anh cũng có." Anh hít một hơi sâu.
Tôi bỗng hứng khởi quay lại:
"Anh cũng đăng bài trên mạng à?"
"Ừ."
"Viết về gì thế? Cho em xem với!"
Tôi tò mò đến bứt rứt.
Văn Thâm lại quay đi, ho nhẹ hai tiếng đ/á/nh trống lảng:
"Em muốn biết gì thì cứ hỏi anh."
Thế là tôi hỏi câu vẫn canh cánh bấy lâu:
"Anh thích em từ khi nào?"
Câu hỏi này anh không trốn tránh.
Ngược lại còn cúi xuống nhìn tôi rất nghiêm túc.
Ánh mắt ấm áp như có thể tan chảy cái lạnh mùa đông.
Anh nói:
"Nhiều năm trước, anh theo gia đình về nước, tình cờ đến núi Thiên Thùy."
"Ở đó, anh xem một show diễn đặc biệt, nghe nói do một cô gái thiết kế."
"Lúc ấy anh nghĩ, người tạo ra tác phẩm này hẳn phải rất xuất sắc và đặc biệt, anh rất muốn gặp mặt..."
"Rồi sao nữa? Gặp người thật có thất vọng không?"
"Không, anh chỉ cảm thấy mình may mắn."
Anh lắc đầu, giọng thành khẩn vô cùng:
"Băng qua 3000km đại dương, Thượng Đế để anh tìm thấy em."
"Anh lại say mê em, và có cơ hội khiến em lại nở nụ cười hạnh phúc."
"Anh biết ơn tất cả vô cùng."
"Thật là được trời thương."
Anh nhắm mắt.
Như trở lại thảo nguyên tuyết ngày ấy.
Lúc đó anh nhắm mắt, nói với tôi:
"Cảm tạ trời đất, anh đã đỡ được em rồi."
17
Văn Thâm à Văn Thâm, sao anh vẫn chưa hiểu.
Không liên quan Thượng Đế.
Hành tinh và vệ tinh, rồi sẽ gần nhau bởi vạn vật hấp dẫn.
Như anh với em.
Nhưng không phải vì vạn vật hấp dẫn.
Mà là vì tình yêu đó.
Vì sự thiên vị rành rành của anh.
Khiến em lại có dũng khí để đến gần.
(Hết)
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook