Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đang mải mê suy nghĩ viển vông thì chiếc điện thoại rung lên một tiLà thông báo từ ứng dụng cân điện tử thông minh.
Tôi mở ra, màn hình hiện lên giao diện tròn trịa hiển thị cân nặng. Kimh98.7.
Chu Hạo - người đàn ông cao gần 1m9, cân nặng quanh năm luôn trên 75kg.
Con số này... không phải hắn.
Ngay sau đó, những con số trên màn hình lại nhảy lo/ạn xạ.
Cuối cùng dừng lại ở 97.2.
Hừ.
Chắc là cởi áo khoác rồi.
Chưa kịp ch/ửi thề một câu cho trọn vẹn, điện thoại lại rung.
Là một bản ghi cân nặng mới.
20.3.
Một mức cân... trẻ con.
Xem ra cả nhà đã tề tựu đông đủ rồi.
7
Công việc của Chu Hạo nhàn hạ, thuận tiện chăm sóc gia đình.
Hắn thường tan làm lúc 4-5 giờ chiều.
Tôi ngTôi hít một hơi sâu, kìm nén cảm xúc đang cuộn sóng trong lòng, quay sangười vỗ vai đồng nghiệp bên cạnh.
"Tiểu Kỳ, c/ứu ngạn với."
Cô ấy đang lướt video trốn việc, gi/ật b/ắn người vì bị tôi làm gi/ật mình, vội úp điện thoại xuống bàn.
"Chuyện gì vậy chị Kiều?"
Tôi nhếu môi cốưỡng ép một nụ cười.
"Cái cân điện tử ở nhà mới không hiểu sao bị lỗi. Tôi chưa từng qua đó mà số cứ nhảy lo/ạn cả lên."
"Cậu không phải am hiểu đồ smart home sao? Đi cùng tôi kiểm tra nhé?"
Tiểu Kỳ nghe thế, vỗ ng/ực "bôm bốp" vào ng/ực.
"Chuyện nhỏ! Giao tớ! Tớ đúng chuẩn chuyên gia smart home mà!"!"!"!"!""
Xong một người.
Tôi cầm điện thoại gọi cho Tiểu Đường.
Chỉ sau hai ti"Chị Kiều? Có chuyện gì vậy? Em đang đi ăn với Phương Oanh ngoài này."
"Tiểu Đường, còn nhớ con chó robot chị từng nhắc không? Chị không khởi động được, hướng dẫn như thiên thư vậy."
Giọng tôi đầy"Em có... đến nhà mới với chị bây giờ được không?"
"Cuối tuần rồi, nếu em cũng không sửa được thì chị sẽ trực tiếp xin lỗi Chu Hạo. Có em bên cạnh, chị đỡ ng"Bữa ăn của hai đứa chị bao, coi như bù cho sự phiền phức này."
Tiểu Đường bên kia đầu dây lập tức đồng ý.
"Chị nói gì lạ vậy! Chị đợi em, em và Phương Oanh qua ngay!"ay!""
Cúp máy, tôi giơ tay ra hiệu "OK" với Tiểu Kỳ.
Cô ấy nháy mắt liên tục: "Chị Kiều, hôm nay chị bày binhnh như đi bắt gianTôi xách túi bước ra trước.
Ngoái lại cười với cô ấy: "Cũng cóBốn người ào ào lên lầu.
Trước cửa căn hộ mới, tôi nhìn chiBan đầu để tiện thợ sửa chữa ra vào, chúng tôi dùng Mới mấy ngày đã đổi rồi.
Tôi giả vẻ khó xử, đẩy nhẹ cánh cửa.
"Ôi, anh ấy đổi khóa rồi."
"Tôi không biết mật mã, mấy hôm nay anh cũng chẳng nhắn gì cho tôi."
Tiểu Kỳ c"Vợ chồng với nhau mà đổi khóa không cho mật mã? Gì kỳ vậy?"
Tiểu Đường cũng nhíu mày: "Chị Kiều, chị gọi cho anh Chu hỏi thử đi."
Tôi lắc đầu, đưa điện thoại cho Tiểu Đường, gương mặt phảng phất vẻ ngượng bị và yếu th"Thôi, gọi điện mất mặt lắm."
"Hay là... em thử con chó robot lần nữa? Biết đâu lúc trước chị làm sai, nếu dùng được thì bảo nó sủa mở cửa, cũng đỡ căng thẳng."
Kế hoàn hTiểu Đường nghe thấy được nghịch đồ công nghệ cao, mắt sáng rực, hào hứng cầm lấy điện thoại.
"Được rồi chị Kiều! Để em!""
Cậu ta cầm điện thoại tôi, mở khóa ngay trước mặt mọi người, bắt đầu mày mò ứng dụng.
Tiểu Kỳ và Phương Oanh cũng tò mò cĐèn cảm biến âm thanh hành langng chập chờn.
Tôi dựa vào bức tường lạnh buốt, lặng lẽ quan sát cậu ta.
Nhìn thấy sự hào hứng trên mặt cậu dần tắt lịm.
Vài phút sau, mặt Tiểu Đường biến sắc.
Cậu ta như thấy phải thứ kinh khủng, tay r/un r/ẩy, bản năng ôm ch/ặt điện thoại vào lòng.
Động tác nhanh đến mức để lại vệt mờ.
Tôi bước tới một bước, hỏi dồn:
"Sao vậy?"
Cậu ta ngước mắt, môi run lẩy bẩy, ấp a ấp úng mãi không thốu được chữ nào.
"Không... không cóPhương Oanh bên cạnh tính nóng nảy, thấy cậu ta ậm ừ liền bốc lửa.
"Đàn ông con trai gì mà lúng túng vậy! Có cái gì mà không dámm cho xem!"!"Cô ấy gi/ật phắt điện thoại từ tay Tiểu Đường đang ngTrên bàn ăn bày nến lung và những chiChu Hạo đang cúi xuống đưa đồ cho người phụ nữ bên cạXa xa trên ghế sofa, một cậu bé đang cắm cúi chơi máy tính bảng, dường như đã quá quen với cảnh tượng này.
ĐM, đúng là một gia đình ba"Trời đất!"Tiểu Kỳ bên cạ"Thế ra lúc nãy chị nói cân điện tử bị lỗi là do hai con chó này đang dùng hả?"
"Gh/ê thật, đến nhà người ta ngoại tình còn dámm nghịch đồ chủ nhà, da mặt đem đi trát tường rồiTôi đứng bất động, mặt lạnh như tiền.
Hầu hết phụ nữ, chỉ cần thấy trong nhà có một chiCách này... là mẹ tôi dạy từ năm xưa.
Trăm phát trăm trúng.
"Chị Kiều?"
Phương Oanh thấy tôi im lặng lâu, lo lắng chạm vào cánh tay tôi.
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook