Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Cùng bạn đồng hành
- Chương 10
Tô Vọng đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn ta với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngươi đã thấy nàng rồi."
Ta nhíu mày, "Cái gì?"
Hắn im lặng giây lát, giọng đột nhiên nhẹ đi:
"Nguyên Phi, nàng ở ngay đó, bên cạnh Hoàng thượng."
Ta bật cười, "Ngươi nói gì lạ vậy? Vừa nãy bên Hoàng thượng chỉ có ta với ngươi, thêm hai chiếc đèn - một đèn hạc, một đèn thị nữ nửa người, làm gì có..."
Câu nói dừng đột ngột.
Một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân bốc lên, m/áu trong người như đóng băng.
Ta h/oảng s/ợ nhìn Tô Vọng.
Hắn trầm giọng:
"Một năm trước, Nguyên Quý Phi vô ý dẫm nát đan dược của Hoàng thượng, bị ch/ặt c/ụt tứ chi tại chỗ. Nàng nhiều lần cầu ch*t, Thái hậu gh/ét điềm xui nên sai người moi mắt, c/ắt lưỡi. Hoàng thượng bảo đó là tượng đèn hình người tuyệt hảo, bắt nàng mỗi ngày lên Văn Hoa các thắp đèn hầu hạ..."
Ta muốn thét lên.
Nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, ta đi/ên cuồ/ng bóp cổ mình.
Tô Vọng lao tới nắm lấy cổ tay ta.
Giãy giụa đi/ên lo/ạn, cuối cùng mắt ta tối sầm, ngất đi trong vòng tay hắn.
***
Trong mơ, ta thấy cô Tạ Viên.
Lúc ấy ta mới sáu tuổi, cha chưa đưa cả nhà rời kinh thành, cô cũng chưa nhập cung.
Cô có đôi mắt cười cong cong, ánh nhìn linh hoạt, nhan sắc và tài hoa đứng đầu kinh thành.
Cô thì thầm với ta, từ lâu đã thầm thương một người.
Ta hỏi là ai.
Hôm ấy tuyết rơi dày, cô khoác áo lông trắng muốt, tay cầm lò sưởi mạ vàng, đôi chân đung đưa dưới hiên. Đôi mắt sáng ngời chứa đầy mong đợi trong trẻo của thiếu nữ:
"Ta gặp chàng trong yến tiệc cung đình. Lúc ấy chàng như cây tùng cô đ/ộc giữa tuyết, thanh tĩnh mà cô liêu. Sau này, chàng trở thành người tôn quý nhất thiên hạ." Giọng cô nhẹ nhàng, "Nhưng ta thương, chỉ vì chàng là chính chàng."
Rõ ràng cô đã gả cho người mình yêu.
Rõ ràng mỗi tháng cô đều gửi thư không ngừng.
Sao giờ đây...
Cô lại thành pho tượng đèn không trông thấy, không nghe được, không nói nên lời?
***
Tỉnh dậy, Tô Vọng đang ngồi bên giường lặng nhìn ta.
Ta cắn môi, nước mắt tuôn không ngừng.
Trong đêm tối, hắn thở dài khẽ:
"Ta vốn là Bách hộ trưởng tầm thường dưới quân Thái tử. Sau khi phá Đột Quyết, theo lệ giải giáp về quê. Làng ta yên bình đẹp đẽ, dân chúng an cư lạc nghiệp. Rồi Thái tử băng, tân hoàng đăng cơ. Một ngày, đột nhiên có quân đội đến bảo khai thác hồng thổ trong làng để luyện đan. Dân làng không chịu, cả làng bị tàn sát."
"Lúc ta đi hái th/uốc về, chỉ thấy x/á/c ch*t ch/áy đen chất thành đống. Từ cụ già tám mươi đến trẻ lên ba..."
"Ta vốn là đứa trẻ mồ côi, được lão trưởng làng nhặt về nuôi bằng cơm áo của bách tính. Có thể nói, mỗi x/á/c ch*t trong đống ấy đều từng giúp ta."
"Rời làng, ta thấy thiên hạ đảo đi/ên chỉ sau vài năm tân hoàng trị vì. Quan binh tàn sát vô độ, x/á/c đói đầy đường, người ta đổi con mà ăn... Sau đó, ta gia nhập Mặc quân, rồi nhập cung."
"Hôm đó ngươi hỏi ta có đáng không? Ta không biết. Con đường này hiểm nan, mỗi bước đều dẫm lên m/áu đồng đội. Nhưng thế gian này cần kẻ cầm lửa trong bóng tối. Ta chỉ không muốn nơi từng được chiến sĩ xả thân bảo vệ biến thành địa ngục trần gian."
Ta lặng nghe, ánh mắt đờ đẫn.
Hắn lấy khăn lụa lau nước mắt cho ta, giọng ôn nhu nhưng kiên định:
"Nếu trong lòng ngươi đang uất h/ận, thì hãy nghe đây: Mấy tháng qua ngươi đã làm rất nhiều. Trước khi ngươi tới, ta chỉ có thể chớp thời cơ. Có ngươi, chỉ hai tháng ta đã chuyển đi thành công tám mươi vạn lượng bạch ngân, cùng dược liệu, lương thảo, địa đồ. Không có ngươi, chúng đã chẳng tới nơi cần đến."
Ta ngây người nhìn hắn.
Ánh mắt hắn đượm bi thương:
"Tạ Lan Tranh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Ngày mai, ta sẽ sắp xếp cho ngươi giả ch*t rời kinh. Về nhà lập tức bảo phụ thân đưa gia quyến rời Biện Thành. Gia tộc các ngươi đã nằm trong danh sách diệt tộc của Hoàng thượng. Như cả nhà Ngô Thái phó bị ch/ém, khi quân chỉ là cớ, kết cục đã định sẵn. Còn Nguyên Phi, ta tất dốc sức c/ứu nàng để báo đáp công lao của ngươi."
Ta hỏi mơ hồ: "Còn ngươi?"
Nụ cười hắn nhẹ nhàng: "Ta sẽ đi sau."
Im lặng giây lát, ta ngẩng lên:
"Tô Vọng, ta muốn ở lại."
Hắn cúi nhìn ta, ánh mắt chớp chớp, lâu sau mới hỏi:
"Ngươi biết ở lại nghĩa là gì không?"
"Biết."
***
Tô Vọng nói hắn còn nhiệm vụ cuối.
"Là gì?"
"Tìm một người đang ẩn trong hậu cung."
"Chỗ nào?"
"Cẩm Điện."
Cẩm Điện nằm phía bắc hậu cung, nơi ở của các công chúa chưa gả và phi tần thủ tiết cho Tiên đế. Tổ chế nghiêm cấm nam tử ra vào, ngay cả Hoàng thượng.
Ta phải tìm một tiểu thái giám.
"Chỉ có hai manh mối: Một là vết bớt đặc biệt sau lưng nhưng không rõ hình dạng. Hai là hai chữ: Cẩm Điện."
Giờ ta đang ở Cẩm Điện.
Cùng các mệnh phụ may áo đông cho tướng sĩ.
Đây là lần thứ tư ta tới đây trong tháng.
Ta đã biết Cẩm Điện có mười bảy thái giám, đều cùng tuổi và lớn lên trong hậu cung.
Nhưng làm sao kiểm tra?
Bắt họ cởi áo cho ta xem sao?
Lần thứ năm tới Cẩm Điện, ta nghiến răng xông vào lúc bọn họ đang thử áo lót. Các thái giám hỗn lo/ạn nhìn ta kinh ngạc.
May nhờ một thái giám quản sự giải vây:
"Hôm nay ai dám tiết lộ nửa lời, ta cho hắn biết tay!"
Thoáng nhìn đã loại được vài người. Ta cười với quản sự:
"Ngươi lanh lợi lắm, ta có thưởng."
Thái giám quản sự cười nịnh: "Phu nhân yên tâm, tiểu nhân đã nhận ơn Tạ Đề đốc, tất không phụ lòng."
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 17
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook