Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ta là đích nữ của Thượng thư phủ, gả cho Tĩnh Vương Tiêu Thừa Kiền - vị vương gia quyền khuynh triều dã bậc nhất triều đình.
Sau đại hôn, ta liên miên ốm yếu nằm liệt giường. Thứ muội Lâm Vãn Tình thường xuyên qua phủ chăm sóc ta.
Đúng lúc bệ/nh tình nguy kịch, nàng cùng Tĩnh Vương tư thông trong thư phòng.
Tận mắt chứng kiến cảnh ấy, ta phun ngụm m/áu tươi mà ch*t. Ánh mắt cuối cùng đọng lại nụ cười khiêu khích của thứ muội.
Khi tỉnh lại, ta trở về năm 15 tuổi. Thứ muội đang nũng nịu đòi ta nhường suất đi chơi xuân.
"Chị gái yếu đuối, để em thay chị đi nhé!"
Lần này ta mỉm cười: "Tốt thôi, đúng lúc ta có hẹn cùng Đại tướng quân."
Nàng không biết rằng, sau khi trọng sinh, ta đã không còn là ta của kiếp trước.
---
**Chương 1: M/áu thấm thư phòng**
Mùi m/áu tanh lợm trào ngược cổ họng. Mỗi lần thở gấp đều như x/é nát ngũ tạng.
Gió hành lang lùa qua mang theo hơi lạnh. Ta chống tay vào cột gỗ sơn son, ánh mắt đóng đinh vào khung cửa sổ thư phòng đang rọi ánh đèn vàng ấm áp.
Bóng người trong phòng chập chờn đan quyện. Ti/ếng r/ên rỉ truy hoan hòa lẫn âm thanh đàn bà nỉ non - đó chính là giọng Lâm Vãn Tình.
Còn người đàn ông lưng thẳng đối diện cửa sổ, dáng vẻ uy nghi ngay cả lúc phóng túng kia chính là phu quân của ta - Tĩnh Vương Tiêu Thừa Kiền.
Cổ họng bỗng đắng ngắt. Ta vội bịt miệng, m/áu đặc quánh rỉ qua kẽ tay. Thân thể mềm nhũn trượt dọc cột gỗ xuống nền đ/á lạnh buốt.
Tầm mắt mờ dần, chỉ còn hình ảnh tà/n nh/ẫn trong thư phòng là rõ ràng k/inh h/oàng.
Trước khi chìm vào hắc ám, bóng người trong phòng chợt cử động.
Gương mặt Lâm Vãn Tình từ sau vai rộng của nam nhân quay về phía cửa sổ. Ánh nến tô khóe mặt nàng đỏ ửng vì tình dục.
Dù cách mươi bước, ta vẫn thấy rõ ánh mắt nàng - không h/oảng s/ợ, không x/ấu hổ, chỉ thuần khiết đắc ý cùng khiêu khích tựa mũi d/ao tẩm đ/ộc.
Nàng thấy ta.
Nàng biết ta đang nhìn.
Ánh mắt ấy như lưỡi d/ao cuối cùng đ/âm thẳng vào trái tim ta vốn đã nát tan.
Lâm Vãn Tình! Tiêu Thừa Kiền! Ta đối đãi các ngươi không bạc, cớ sao phải dày vò ta thế?!
H/ận! Ta h/ận a!
Bóng tối vô tận nuốt chửng tất cả.
...
**Chương 2: Trùng sinh thập ngũ**
"Chị gái? Chị gái đang mơ màng gì thế?"
Giọng nói lanh lảnh vang bên tai, pha chút nũng nịu quen thuộc.
Ta chợt mở mắt. Ánh nắng chói chang khiến ta nheo mắt.
Tầm mắt là tấm màn lụa thêu hoa sen quen thuộc. Mũi ngửi thấy mùi hương nữ nhi phòng khuê, không phải vị th/uốc đắng xông khắp giường bệ/nh kiếp trước.
Ta cứng đờ quay cổ, thấy Lâm Vãn Tình đang ngồi bên giường. Nàng mặc váy lụa màu hồng thủy, tóc kết bím đôi cài trâm ngọc, gương mặt ngây thơ không tì vết.
"Nghe nói đào tây sơn nở rộ, các hoàng tử đều hẹn nhau đi chơi xuân. Phủ nào cũng nhận được thiếp mời, triệu tập không ít công tử các gia."
Nàng khép lại gần hơn, thân mật khoác tay ta, giọng đầy van nài:
"Chị gái không bảo dạo này mệt mỏi, chẳng muốn động chân tay sao? Chuyến này để em đi thay chị, về kể lại cho chị nghe nhé?"
Ta nhìn chằm chằm gương mặt này. Vẻ ngây thơ h/ồn nhiên tuổi 15 dần trùng khớp với khuôn mặt đầy á/c ý sau cửa sổ thư phòng.
Trái tim đ/ập thình thịch như muốn phá vỡ xươ/ng sườn.
Ta trở về rồi!
Về năm 15 tuổi, thời khắc Lâm Vãn Tình lần đầu tiên cư/ớp đoạt "cơ hội" của ta.
Tiền kiếp, chính tại đây ta đã mềm lòng, lấy cớ "thân thể bất an" nhường suất đi chơi xuân cho nàng.
Cũng chính dịp này, nàng "tình cờ" gặp Tĩnh Vương Tiêu Thừa Kiền ở tây sơn. Nhờ điệu "Kinh hồng vũ" được chuẩn bị kỹ lưỡng, khắc sâu ấn tượng trong lòng hắn.
Từ đó, một bước sai, trăm bước lầm.
**Chương 3: Đích thứ hữu biệt**
Cánh tay bị nàng lay nhẹ. Ta cúi mắt giấu đi h/ận ý cuồn cuộn, ngẩng đầu lên đã mang nụ cười nhàn nhạt.
"Muội muội có lòng rồi."
Ta khẽ rút tay về, vuốt mái tóc không hề rối, giọng điềm nhiên:
"Chỉ là ta vừa nhớ ra, ngày mai đã có hẹn trước, không tiện thất tín."
Lâm Vãn Tình mặt thoáng đờ đẫn, không ngờ ta sẽ cự tuyệt. Nàng chớp mắt dò hỏi:
"Có hẹn? Chị gái hẹn cùng ai? Tiểu thư phủ nào thế?"
Ta đưa mắt nhìn trời xanh ngoài cửa, giọng nhẹ tựa lông hồng mà rành rọt từng chữ:
"Không phải tiểu thư nào. Là thiếu gia Trấn Bắc tướng quân phủ - Thẩm Quyết."
"Thẩ... Thẩm thiếu gia?" Lâm Vãn Tình sửng sốt, mắt tròn xoe đầy khó tin.
"Chị gái khi nào hẹn cùng Thẩm thiếu gia? Chị với hắn đâu có quen biết..."
Thẩm Quyết nhà họ Thẩm, thiếu niên thành danh, lập nhiều chiến công, là nam nhân trong mộng của bao quý nữ kinh thành. Chỉ có điều tính tình lạnh lùng, không ưa giao du, lại cách biệt rõ ràng với các hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị.
Tiền kiếp, vào lúc này ta quả thật chưa từng quen biết hắn.
Nhưng bây giờ, đã khác.
Ta mỉm cười, không thèm nhìn vẻ kinh ngạc lẫn tia gh/en tị khó giấu trên mặt nàng, đứng dậy thẳng hướng bàn trang điểm:
"Chẳng qua gặp tình cờ trước đây vài ngày, tùy miệng hẹn một tiếng thôi. Muội muội muốn đi thì tự đi, cần gì phải mượn danh nghĩa ta? Dù sao đích thứ hữu biệt, để người ngoài biết được, tưởng Thượng thư phủ ta vô quy củ, không hay lắm."
Bốn chữ "đích thứ hữu biệt" ta thong thả thốt ra, tựa mũi kim tẩm băng đ/âm thẳng vào gương mặt tái mét của Lâm Vãn Tình.
Móng tay nàng xiết ch/ặt lòng bàn tay.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lâm Vãn Tình hiểu ta, ta tất nhiên hiểu rõ Lâm Vãn Tình.
Thứ nàng áy náy nhất chính là xuất thân thứ nữ của mình.
Chương 6
Chương 9
Chương 17
Chương 6
Chương 18
Chương 8
Chương 15
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook