Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cả kinh thành nhộn nhịp trong niềm vui chiến thắng.
Nhưng trẫm chỉ quan tâm đến nàng hậu vẫn bất tỉnh trên long giá.
Về đến kinh đô, trẫm không mở yến tiệc, lập tức đưa Tô Kh/inh Ngôn về Côn Ninh cung, hạ lệnh cho toàn bộ ngự y luân phiên trông nom.
Trẫm cũng ra lệnh phong tỏa tin tức trận chiến ấy.
Với thiên hạ, trẫm tuyên bố rằng Hộ quốc pháp sư Huyền Linh Tử cùng trẫm nội ứng ngoại hợp, dùng đạo pháp vô thượng diệt trừ yêu đạo.
Còn hoàng hậu vì cầu phúc cho binh sĩ nơi hậu phương mà hao tổn tinh thần, mới ngất đi.
Trẫm không muốn thân phận "cửu vĩ hồ" của nàng trở thành đề tài bàn tán.
Nàng là hoàng hậu của trẫm, trẫm có trách nhiệm bảo vệ nàng.
Huyền Linh Tử không hề phản đối.
Sau trận chiến, hắn như đã giác ngộ, dâng biểu xin từ quan, nói muốn vân du tìm ki/ếm chân đạo.
Trẫm chuẩn tấu.
Ngày tháng trôi qua, Tô Kh/inh Ngôn vẫn chưa tỉnh.
Nhưng nhờ có bảo vật Thanh Khâu "Sinh Sinh Tạo Hóa Châu" dưỡng dục, thân thể nàng hồi phục rất tốt.
Má hồng môi thắm, hơi thở đều đặn, như chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi xử lý triều chính, trẫm dành trọn thời gian bên giường bệ/nh.
Trẫm kể cho nàng nghe chuyện hậu cung, đọc cho nàng nghe những truyện dân gian, miêu tả biệt viện trồng đầy nho xanh vừa xây cho nàng.
Trẫm còn đem "Đại tướng quân" - con mèo hoàng cung - đến Côn Ninh cung. Không có huyết mạch cửu vĩ áp chế, con vật lại trở nên ngang ngược, suýt nữa cào rá/ch long bào của trẫm.
Cho đến khi trẫm rút từ chăn ra một cái đuôi mềm mại (khi hôn mê, đuôi nàng thỉnh thoảng tự lộ ra).
"Đại tướng quân" thấy bộ lông dày ấy lập tức dựng đứng, kêu "meo" một tiếng rồi chuồn nhanh hơn thỏ.
Trẫm nhìn chiếc đuôi quen thuộc khẽ cười, lại nhẹ nhàng đặt vào chăn.
Một tháng sau.
Buổi trưa nắng vàng như rót mật, trẫm đang ngồi bên giường gọt táo cho nàng.
Bỗng bàn tay nhỏ trong tay trẫm khẽ động.
Tay trẫm run run, quả táo lăn xuống đất.
Ngẩng đầu vội vã, trẫm thấy đôi mắt từng khiến trẫm nhung nhớ ngày đêm đang chậm rãi hé mở.
Ánh mắt nàng thoáng bối rối, dần tập trung khi nhìn thấy trẫm.
"Bệ... hạ..."
Giọng nàng khàn đục mà vang lên như tiếng nhạc trời.
Trẫm chồm tới nắm ch/ặt tay nàng, nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ biết gật đầu liên hồi.
"Trẫm ở đây... trẫm đây rồi..."
Tô Kh/inh Ngôn nhìn trẫm, khóe mắt dần ửng hồng.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ gò má trẫm, chạm vào lớp râu lưa thưa và vết chân chim nơi đuôi mắt.
"Bệ hạ... g/ầy đi nhiều."
Giọng nàng đầy xót xa.
Trẫm không kìm được lòng, ôm chầm nàng vào lòng như muốn ghép nàng vào cốt nhục mình.
"Hoan nghênh trở về, hoàng hậu của trẫm."
Lâu lắm hai ta mới rời nhau.
Tô Kh/inh Ngôn dựa vào đầu giường, chín chiếc đuôi mềm mại nhẹ nhàng vây quanh đôi ta.
Nàng chợt nheo mắt cười ranh mãnh:
"Bệ hạ, lúc thần thiếp hôn mê, hình như nghe thấy ai đó hứa đem long ỷ cho thần làm đệm ngồi?"
Trẫm đỏ mặt: "...Nàng nghe nhầm rồi."
Nàng lại cười khúc khích:
"Thần thiếp còn nghe thấy có người nói... vẫn chưa vuốt đủ đuôi của thần?"
Mặt trẫm nóng bừng, vờ ho khan:
"...Gió lớn quá, trẫm nghe không rõ."
Tô Kh/inh Ngôn cười tươi như cáo vồ được mồi.
Nàng chủ động nắm tay trẫm đặt lên một chiếc đuôi mềm mại, rồi khẽ thổi vào tai trẫm:
"Vậy... bây giờ cho bệ hạ vuốt thỏa thích, được chăng?"
Ánh nắng xuyên qua song cửa rải xuống hai người, ấm áp và bình yên.
Nhìn ánh mắt tinh nghịch đầy yêu thương của nàng, lòng trẫm chợt dịu dàng vô hạn.
Trẫm biết, hoàng hậu của trẫm có lẽ là yêu nữ.
Nhưng nàng còn là bảo vật duy nhất trẫm nguyện dùng cả đời để gìn giữ.
**HẾT**
Chương 7
Chương 6
Chương 10
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook