Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Khi Thẩm Dục dẫn cảnh sát đến đón, tôi đã hạ gục hết đám người kia. Trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, tôi hỏi: "Thiếu gia giờ thế nào rồi?"
"Ng/ực trúng đạn, vẫn đang cấp c/ứu."
Tới bệ/nh viện, phòng mổ đã chật kín người. Phu nhân tự tay phẫu thuật cho thiếu gia. Ngoài lão gia, còn có một ông lão mặt lạ đứng chắn cửa.
Vừa thấy tôi, ông ta lập tức quắc mắt: "Lúc Trì Dã gặp nạn, sao ngươi không ở trên xe?"
"Ông nội Tạ, chuyện này..." Thẩm Dục định xen vào.
"Ta không hỏi mày!" Ông lão gằn giọng, ánh mắt sắc lẹm đ/âm thẳng vào tôi: "Nghe nói ngươi là ám vệ của Trì Dã, làm ám vệ mà như thế à?"
Lão gia vội giải thích: "Cha, Cù chỉ là đứa trẻ. Trì Dã đã có vệ sĩ riêng, đâu liên quan gì..."
"Ngươi có biết thằng bé đã giải tán hết vệ sĩ từ một tháng trước?!" Gậy rồng đ/ập xuống sàn đ/á/nh thịch, ông lão gầm lên: "Nó bảo với ta Tống Cù có thể bảo vệ nó! Kết quả đây?!"
Tôi quỳ sụp xuống: "Tống Cù bất tài, xin nhận ph/ạt. Sinh tử tùy ngài định đoạt."
Cuối cùng ông lão chưa kịp ra tay thì Phu nhân bước ra từ phòng mổ. Bà lạnh lùng quát: "Bố già lẩm cẩm rồi sao? Nuôi nấng con bé này dưới danh nghĩa ám vệ, chẳng qua là muốn giúp nó được đi học. Giờ lại đổ lỗi cho đứa trẻ?"
"Con bé có mặt trên xe thì làm được gì? Hứng đạn thay Trì Dã ư?" Phu nhân bước tới chắn trước mặt tôi, giọng đanh lại: "Kẻ th/ù này do ai gây ra, con vẫn chưa tính sổ đấy!"
Ông lão cứng họng, giọng chùng xuống: "Ta... ta chỉ lo cho Trì Dã."
"Lo cháu mà đi b/ắt n/ạt con gái?" Phu nhân hừ một tiếng, xoay sang vuốt tóc tôi: "Không phải lỗi của con. Tài xế Thẩm Dục đã kể, chính con ở lại chặn hậu mới kịp đưa Trì Dã tới viện. Con làm rất tốt rồi."
Mũi tôi cay cay, khoé mắt đỏ lên. Phu nhân là người tốt nhất thế gian.
Thiếu gia tuy phẫu thuật thành công, nhưng va đ/ập phần đầu khiến hôn mê bất định. Đang định xin ở lại chăm sóc thì Phu nhân phát hiện vết thương vai. Bà băng bó xong liền ép tôi về biệt thự dưỡng thương.
Bị người giám sát canh gác, tôi chỉ có thể đợi đêm xuống lẻn vào phòng thiếu gia. Nghe Thẩm Dục nói, người hôn mê sẽ tỉnh nếu được nghe nhiều lời động viên.
Thế là đêm nào tôi cũng thì thầm bên tai chàng: "Thiếu gia, tôi không gh/ét ngài đâu. Chủ nhân là trời là đất, ám vệ yêu chủ là đương nhiên! Ngài quan trọng với tôi lắm, Thẩm Dục chẳng là gì cả!"
Suốt năm ngày như vậy, thiếu gia bắt đầu có dấu hiệu hồi tỉnh. Nhưng đúng đêm thứ sáu định đi thăm, hai kẻ không mời đã xông vào biệt thự.
Cặp vợ chồng kia ôm ch/ặt tay tôi khóc lóc thảm thiết lúc Phu nhân và lão gia vắng nhà. Chỉ có Tạ lão gia đứng đó, ánh mắt kh/inh miệt nhìn xuống: "Đây là song thân ngươi. Đã có cha mẹ thì theo họ về đi. Tạ gia không nuôi kẻ vô dụng."
Dù ở thế giới này hay kiếp trước, tôi chưa từng có cha mẹ. Sinh ra đã là ám vệ, mà ám vệ thì không được phép có cha mẹ. Bởi lẽ ràng buộc tình thân sẽ khiến lưỡi đ/ao trong tay chủ nhân d/ao động.
Phu nhân và lão gia dùng đủ cách suốt ba tháng không tìm ra, sao Tạ lão gia lại làm được? Tôi hỏi thẳng: "Làm sao ngài tìm được?"
"Tình cờ thôi." Ông ta khẽ nhếch mép: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Chu Duệ, con bé đó giúp ngươi tìm được song thân đấy."
Nghe tên Chu Duệ, tôi gi/ật mình. Sau lần lừa tôi vào hang núi, nó đã biến mất khỏi trường học. Nghe đâu có cô gái tự nhận là chân mệnh tôn nữ của Chu gia xuất hiện, khiến Chu Duệ - tiểu thư giả - đang vật lộn giành quyền thừa kế. Sao nó có thể làm được chuyện mà ngay cả Phu nhân cũng bó tay?
Chưa kịp nghĩ thấu, người đàn ông đã lôi xềnh xệch tôi lên xe tải. "Sao nét mặt chúng ta chẳng giống nhau? Các ngươi thật sự là..."
"Đương nhiên rồi." Người phụ nữ bên cạnh nhoẻn miệng cười. Cổ tôi bỗng đ/au nhói như bị ong đ/ốt. Chất lỏng lạnh buốt tràn vào mạch m/áu. Mắt tôi tối sầm.
Tỉnh dậy trong căn phòng gỗ mục, tôi bị trói ch/ặt trên sàn. Cơ thể mềm nhũn như bún, không thể rút phi tiêu. Ngoài cửa vọng vào giọng người phụ nữ tự xưng là mẹ tôi: "B/ắt c/óc ngay trước mắt Tạ gia như thế... liệu có mạo hiểm quá không?"
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 11
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook