Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng Trì Oanh Thu không muốn buông tha cho mẹ tôi, ánh mắt kh/inh bỉ đổ dồn lên người mẹ, giọng cười nói lại the thé chua ngoa:
"A Anh, ngươi có thật lòng chúc phúc cho ta không?"
Cha nghe vậy nhíu mày, nhưng vẫn hạ giọng quát mẹ:
"A Anh, đừng có hỗn hào nữa, ngoan ngoãn nghe lời một chút, cúi đầu chúc mừng Oanh Thu vài câu. Hôm nay tông tộc đều có mặt, nàng vừa được sắc phong mệnh phụ, đừng để nàng mất mặt khó xuống thang."
Mẹ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cha:
"Con ngoan nghe lời, chàng sẽ xin sắc phong cho thiếp chứ?"
Sắc mặt cha bỗng đờ ra.
Mẹ đã bước lên trước, cung kính thi lễ:
"Phu nhân đức tài vẹn toàn, vinh hiển được sắc phong. Tô Anh cầu chúc phu nhân vạn sự như ý, đại cát đại lợi."
Trì Oanh Thu hài lòng gật gù, ra vẻ ban ơn sai người hầu đưa cho mẹ hai chiếc bánh cưới vụn nát.
Mẹ bình thản nhận lấy, quay sang hỏi cha:
"Chúng ta về được chưa?"
Cha há hốc miệng, do dự gật đầu.
Nhưng khi mẹ bước qua ngưỡng cửa, cha khẽ gọi: "A Anh."
Mưa bụi lất phất, mẹ ôm tôi vào lòng, từng bước nặng nề nhưng nhất quyết không ngoảnh lại.
**5**
Tóc mẹ đen nhánh phủ lên người, tôi nép vào vai mẹ.
Nhìn cha giương chiếc ô ngọc cốt định đuổi theo.
Nhưng Thương Nghiệm Chi níu áo cha, quấn quýt được cha ôm vào lòng.
Cha bế Thương Nghiệm Chi, che chở cho Trì Oanh Thu, trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, cùng nhau quay về viện chính.
Họ thủ thỉ cười đùa, hòa thuận ấm êm, mới thật sự như một gia đình.
Mẹ tôi đơn đ/ộc lẻ bóng, chẳng hợp với gia tộc họ Thương rộng lớn này.
Khi đi qua hành lang, có mấy tên gia nhân đang buôn chuyện:
"Nhị phu nhân đáng thương quá, cả đời bị đại phu nhân đ/è đầu cưỡi cổ, đứa con đẻ ra cũng chẳng ra gì, lại là thằng tật nguyền c/âm đi/ếc, cha chẳng thương bà chẳng mến, chẳng giúp đỡ được gì."
"Thương hại cái gì chứ, đồ quê mùa thô kệch, nếu không nhân lúc nhị gia gặp nạn lấy cái ơn c/ứu mạng cưới được nhị gia, thì đến mép cửa gia tộc cao sang này cũng chẳng chạm tới."
"Ả ta nên tự biết thân phận, đừng tranh giành với đại phu nhân. Con gái danh gia vọng tộc, nào là thâm sâu khôn lường, thứ quê mùa như ả ta sao đọ được."
"Giờ sắc phong mệnh phụ không còn, quyền quản gia mất luôn, đến cả cha của con cũng thành của đại thiếu gia rồi, thật là số phận đắng cay."
Thì ra, vì ta là đứa c/âm, cha không thương nên mới làm cha của Thương Nghiệm Chi.
Chẳng trách, hễ Thương Nghiệm Chi hắt hơi sổ mũi là cha lại bị gọi sang viện của họ, ở đó suốt cả ngày.
Khi ta ốm chỉ có mẹ ở bên chăm sóc, cho uống th/uốc và không ngừng hỏi hệ thống khi nào ta khỏi.
Cha sẽ tự tay dạy Thương Nghiệm Chi đọc sách viết chữ.
Làm ngựa gỗ cho nó, kéo đi khắp sân.
Cùng nó múa ki/ếm b/ắn cung.
Còn cõng nó trên vai để hái lựu.
Ta bám trên tường, vừa thèm thuồng vừa tủi thân.
Ta nghĩ, giá như ta cũng có một người chú.
Thì sẽ có người chơi cùng, chiều chuộng và yêu thương ta như thế.
Nhưng ta chỉ có mẹ.
Kỳ thực, những việc này mẹ đều làm cho ta cả.
Nhưng ta không nỡ để mẹ lúc buồn bã nhất vẫn phải gồng mình làm ta vui.
Nên ta giấu đi sự thèm muốn và sở thích, lắc đầu tỏ ra chẳng hề thích.
Mỗi lần như vậy, mẹ lại không cầm được nước mắt.
Mẹ quát đuổi bọn gia nhân mách lẻo, không ngừng nói với ta:
"Tuế An là món quà quý giá nhất của mẹ, không phải công cụ tranh sủng, càng không phải thứ phế vật trong miệng chúng."
"Chỉ cần có Tuế An, mẹ cảm thấy không việc gì là khó."
"Đợi mẹ được sắc phong, bệ/nh tật và giọng nói của Tuế An sẽ khỏi hết."
Những lời mẹ nói con đều tin.
Họ đều không tin mẹ, con là chỗ dựa cuối cùng của mẹ rồi, con phải tin.
**6**
Sau đó, mẹ thu mình trong tiểu viện nhỏ, che chở cho ta, ngày ngày đợi sắc phong.
Dù ta không nói được, mẹ vẫn dạy ta nhận chữ, đọc sách cho ta.
Dù thân thể ta yếu ớt không chạy nhảy nghịch ngợm được, mẹ vẫn tự tay làm diều cho ta, chạy thả cho ta xem.
Trong mắt mẹ, luôn chất đầy xót thương và áy náy với ta.
Nhưng rõ ràng, chính ta đã liên lụy đến mẹ.
Mẹ luôn nói, lần cuối cùng, được sắc phong, Tuế An sẽ khỏe mạnh.
Tuế An có lẽ không thể khỏi.
Nhưng Tuế An, rất muốn mẹ được toại nguyện.
Cho đến năm ta lên năm, cha có cơ hội thứ ba xin sắc phong cho mẹ.
Cha trước mặt sứ thần nước ngoài, biện luận đ/á/nh bại đám nho sinh, c/ứu vãn thể diện Đại Sở, được hoàng thượng khen ngợi.
Ngài bảo cha hãy suy nghĩ kỹ, còn muốn c/ầu x/in gì.
Lần này, hẳn cha sẽ nghĩ đến việc mẹ ngoan ngoãn nghe lời, Tuế An nhường cha cho Thương Nghiệm Chi, mà ban sắc phong cho mẹ chứ?
Mẹ bồn chồn đợi trong sân, lo lắng đi tới đi lui.
Nhưng khi gia nhân hớn hở báo tin gia gia trở về, mẹ định đón lên thì thấy cha bồng Thương Nghiệm Chi đang khóc oà.
Bà nội xót xa chạy đến hỏi han, chúng tôi cách đó mấy cây lê um tùm nghe Trì Oanh Thu khóc lóc:
"Hôm nay đại nho tiên sinh về kinh, Nghiệm Chi ngưỡng m/ộ đã lâu nên bất chấp ta ngăn cản chen vào đám đông xem, không may bị người ta vấp ngã giẫm phải."
"Cũng tại đứa bé nghịch ngợm, đại nho tiên sinh chỉ dạy hoàng tộc quý tộc, nó cứ đòi bái sư dưới trướng tiên sinh, giờ thân thể tơi tả thê thảm."
Bà nội vừa kêu than vừa quay sang nói với cha:
"Nghiệm Chi được con tự dạy dỗ, tài học đức hạnh tự nhiên không kém. Nếu được vào cửa đại nho, đồng môn với hoàng tử, thì danh tiếng họ Thương cùng tương lai Nghiệm Chi sẽ vô lượng."
"Thương Tự, con đừng mê muội, bị lừa bởi lời dối trá của con nhà quê kia. Không gì sánh được với danh tiếng và tiền đồ gia tộc."
Cha đứng thẳng người, cúi mắt khẽ đáp:
"Con đã thề, sẽ xin sắc phong cho Tô Anh!"
Bà nội còn muốn nói gì, bị Trì Oanh Thu vội vàng ngăn lại.
Nàng giả nhân giả nghĩa cười:
"A Tự đã có chủ kiến, mẹ không cần nói nhiều."
Nhưng khi cha bồng Thương Nghiệm Chi về phòng, nàng lạnh lùng nói:
"Người nào cũng có điểm yếu, con gái báu bở của Tô Anh chính là khúc ruột mềm của ả."
"Thương Tự có thể không đồng ý, nhưng nếu ta khiến Tô Anh tự nguyện nhường lại thì sao?"
"Ả dám tranh sao? Lần đầu suýt th/ai ch*t trong bụng, đẻ ra thứ bệ/nh tật c/âm đi/ếc. Lần thứ hai, khiến ả bị giam hậu viện sống không ra sống, thành trò cười lớn nhất."
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 11
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook