Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
**Chương 19**
Theo Lục Thanh Viễn về nhà hắn, gia đình hắn đối đãi với ta rất hòa ái. Đặc biệt khi nghe chuyện cha mẹ ta, Lục Thanh Viễn càng tỏ ra nghĩa khí:
"Yên tâm đi, chuyện của bá phụ bá mẫu cũng là chuyện của ta. Ta vừa có người huynh đệ tốt có thể giúp đỡ, hai ngày nữa ta sẽ nhờ hắn!"
Ta xúc động nhìn hắn: "Thật sự cảm ơn ngươi nhiều lắm."
"Đừng khách sáo, chúng ta đã là một nhà thì không nói hai lời."
Lục Thanh Viễn đối đãi với ta vô cùng lễ độ, cử chỉ hành động không chê vào đâu được. Nhìn hắn, ta bất giác nghĩ đến Lục Trạm. Đúng là ta không nên gả cho kẻ thô lỗ vũ phu ấy!
**...**
Cùng lúc đó, Lục Trạm đang uống rư/ợu như nước. Bạn hắn thấy hắn buồn bã, không nhịn được hỏi:
"Sao giờ này chưa về? Hay tiểu cô nương nhà ngươi gi/ận dỗi rồi?"
Vừa nhắc đến "cô nương", tim Lục Trạm chợt thắt lại. Nhưng hắn vẫn cố lè nhè:
"Cô ta? Cô ta đâu dám gi/ận ta! Ta là chủ nhà, bảo đi đông không dám chạy tây. Hơn nữa ta đối xử tốt thế, cô ta có tư cách gì gi/ận? Dù có gi/ận cũng mặc kệ, cô ta vẫn là vợ ta, chỉ có thể là của ta..."
Giọng Lục Trạm càng lúc càng nhỏ, khiến bạn hắn nhíu mày: "Ngươi say rồi, về đi!"
"Ta không về! Ta còn uống được!"
Đúng lúc ấy, thị vệ Lục phủ chạy đến thì thầm bên tai hắn vài câu. Lục Trạm lập tức bật dậy như người ch*t sống lại:
"Ngươi nói cái gì?!"
**Chương 20**
Đêm đó, ta vừa tắm rửa xong thì bỗng thấy Lục Trạm trèo cửa sổ vào. Toàn thân hắn bốc mùi rư/ợu, tóc tai bù xù, trông vô cùng nhếch nhác.
"Ai cho phép ngươi chạy ra đây? Mau theo ta về!"
Ta trợn mắt: "Ngươi sao dám tự ý xông vào nhà người khác?"
Nói đến đây, ta chợt hiểu ra mọi chuyện:
"Ta biết rồi! Ngươi sớm biết ta nhận nhầm người phải không? Bằng không sao ngươi biết ta ở đây?"
Lục Trạm cắn môi, cứng họng đáp: "Biết thì sao? Đừng có được voi đòi tiên! Lục Thanh Viễn có điểm nào hơn ta? Gả cho ta là ngươi nên mừng thầm rồi!"
Nói rồi hắn chụp lấy tay ta. Ta suýt bật cười trước sự tự tin thái quá của hắn, tức gi/ận gi/ật tay lại:
"Ta chưa từng thấy đàn ông nào thô lỗ vô lễ như ngươi! Ích kỷ lại tự đại, chó đi/ên còn không hung hăng bằng ngươi! Mở miệng ra là 'lão tử', ngươi thích làm cha thiên hạ lắm à? Không vừa ý là động thủ, đồ b/ạo l/ực!"
Lục Trạm sững lại, ánh mắt dần nguy hiểm: "Ngươi ch/ửi ai? Không phải lúc trước còn 'ca ca' này nọ sao? Ta không ngờ ngươi lại khéo mồm thế, hay bình thường vẻ dịu dàng kia đều là giả tạo?"
Đã không trông cậy được vào hắn, ta liều ăn mặn:
"Đúng đấy! Là giả đấy! Ngươi tưởng mình ngon lắm sao? Ta chán ngấy rồi!"
Ta bịt mũi nhìn hắn đầy chán gh/ét:
"Suốt ngày dơ dáy mà còn tự tin. Là ta thì x/ấu hổ chẳng dám ra đường!"
Lục Trạm nghẹn lời, gi/ận dữ gầm lên:
"Lão tử sạch sẽ! Chỉ là đen thôi! Hơn nữa ta đã động tay động chân với ngươi bao giờ?"
Nghe vậy ta càng tức:
"Đồ dê xồm còn dám nói? Được đằng chân lân đằng đầu! Lần trước tay ngươi còn thọc vào váy ta, dãi nhớt đầy cổ! Ta biết mình thông minh dịu dàng, nhưng xin ngươi đừng quấy rối nữa. Ta không thích loại người thô bỉ như ngươi!"
Lục Trạm chống nạnh, ng/ực phập phồng gi/ận dữ:
"Được lắm! Ngươi không thích ta? Lão tử cũng chẳng muốn cưới! Nếu ta còn nhìn ngươi thêm một lần, ta theo họ ngươi!"
Nhìn bóng Lục Trạm khuất sau màn đêm, ta thở phào. Với lòng tự trọng cao ngất thế kia, hắn chắc chắn sẽ không quay lại.
Nhưng chưa kịp thư giãn, khi nhận túi đồ từ tì nữ, ta ch*t sững:
"Ngân phiếu của ta đâu?!"
**Chương 21**
"Lâm cô nương, ngươi cũng biết chuyện của bá phụ bá mẫu không dễ xử. Không có chút tiền bồi dưỡng thì sao xong? Ngươi cũng muốn c/ứu họ sớm chứ?"
Ta bối rối cắn móng tay:
"Nhưng đó là cả ngàn lượng, toàn bộ gia sản của ta. Không phải là bạn ngươi sao? Cần nhiều tiền thế ư?"
Trước đây khi Lục Trạm giúp đỡ cũng không đòi tiền. Nghe vậy, Lục Thanh Viễn bật cười khẩy:
"Lâm cô nương sống ở thôn quê lâu không biết, cầu người giúp đâu dễ dàng thế? N/ợ nhân tình tuy vô hình nhưng đắt hơn vàng bạc. Chúng ta sớm muộn gì cũng một nhà, lừa ngươi làm gì?"
Mẹ Lục Thanh Viễn cũng phụ họa:
"Đúng vậy! Con trai ta làm quan to thế, tham tiền của ngươi làm gì? Ngươi gả vào đây rồi, của cải chẳng phải đều là của ngươi? Thôi, nếu không muốn thì trả lại tiền, ta cũng chẳng muốn con trai dính vào chuyện này!"
Nghe thế, ta vội vàng nói:
"Không... ta không có ý đó! Các người cứ giữ tiền đi, miễn sao c/ứu được cha mẹ ta."
Lục Thanh Viễn gật đầu hài lòng:
"Phải rồi! Mấy hôm nữa ta mời hắn ăn uống, ngươi nhớ ăn mặc đẹp đi cùng. Thành bại nhìn một lần này đấy!"
Đối diện ánh mắt hắn, ta cảm thấy kỳ lạ nhưng không biết nói gì, đành gật đầu:
"Vâng."
**Chương 22**
Mấy ngày liền, Lục Trạm tan làm là la cà quán rư/ợu. Bạn bè khuyên can cũng không nghe.
"Rốt cuộc chuyện gì thế? Không phải định cưới vợ sao? Sao dạo này không chuẩn bị nữa?"
Nhắc đến cưới xin, Lục Trạm bóp nát chén rư/ợu:
"Cưới cái gì! Đàn bà quê mùa đúng là không đáng tin! Lão tử Lục Trạm này dù có ở vậy cả đời cũng không lấy loại đàn bà hương thôn!"
Bạn hắn vội hỏi duyên cớ, nhưng Lục Trạm nhất quyết không nói. Mọi người đành thôi.
Chương 8
Chương 5
Chương 14
Chương 9
Chương 10
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook