Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Dân làng bu lại, kẻ tám lạng người nửa cân, ch/ửi Trình Quốc Đông đến đỏ cả mặt.
"Mấy người hiểu cái đếch gì! Dương Cúc Anh cả đời chẳng đẻ được mụn con nào cho tôi, nếu tôi không đưa nhà cho cháu trai nhà họ Hứa, sau này tôi ch*t đi, ai đ/ập bát phát tang cho tôi? Đến ngày giỗ tết, ai lên m/ộ đ/ốt vàng mã cho tôi?"
Tôi cười khẩy: "Đã sắp xếp xong hậu sự rồi, còn tìm tôi làm gì nữa?"
"Anh đi tìm cháu trai nhà họ Hứa ấy! Bảo nó giặt đồ nấu cơm cho anh, hầu hạ anh uống th/uốc, lo m/a chay cho anh ấy!"
Gương mặt già nua của Trình Quốc Đông chuyển từ xanh sang tím ngắt. Hắn đứng lặng hồi lâu, mãi đến khi tôi leo lên xe ba gác định rời đi mới chồm tới, tay nắm ch/ặt tay vịn xe, giọng nài nỉ:
"Cúc Anh, đừng gi/ận nữa."
"Tôi thừa nhận chuyện nhà cửa xử lý không ổn, không nghĩ đến cảm xúc của em."
"Không thì thế này, tôi sẽ nói với cháu nhà họ Hứa, đợi khi tôi ch*t đi, căn nhà giao cho nó, em vẫn ở lại trong nhà, giúp chúng nấu nướng, trông cháu."
"Cháu nhà họ Hứa tôi gặp vài lần rồi, người thật thà, ít nói. Em ở với nó, sau này em mất đi, đưa nốt 300 triệu tiền tiết kiệm cho nó, bảo nó lo hậu sự cho em, nó cũng đồng ý…"
Nghe đến đây, lửa gi/ận bốc ngút, tôi cầm chiếc muôi sắt múc cơm đ/ập mạnh vào tay Trình Quốc Đông.
"Tiếc quá, nó đồng ý nhưng tôi không đồng ý!"
"Vừa tham tiền dưỡng lão của tôi, vừa lừa tôi về làm osin không công cho chúng? Bộ mặt tham lam của anh lộ rõ quá rồi đấy!"
"Trình Quốc Đông, anh thích quỵ luỵ cả nhà họ Hứa là chuyện của anh, đừng kéo tôi vào. Tôi không có m/áu nô lệ như anh!"
Trình Quốc Đông ôm tay, ánh mắt âm trầm nhìn tôi:
"Dương Cúc Anh, tôi tốt bụng lo liệu cho em, tìm người thu xếp hậu sự, đừng có không biết điều!"
Tôi nhếch mép: "Thôi đi, lòng tốt ấy anh để dành cho bạch nguyệt quang Hứa Oanh của anh ấy. Tôi Dương Cúc Anh từ nhỏ đã tự ki/ếm cơm bằng đôi tay mình, không cần!"
"Em…" Trình Quốc Đông nổi gi/ận nhưng kìm nén, hạ giọng năn nỉ:
"Cúc Anh, tuổi này rồi, đừng bướng nữa được không?"
"Tôi gọi điện hỏi rồi, phía nghĩa trang Nam Sơn bảo ngôi m/ộ gia đình em xem trước đây chỉ giữ được ba ngày nữa thôi."
"Em không phải luôn muốn con trai yên nghỉ sao? Dù gì giờ em làm video cũng ki/ếm kha khá rồi, chiều nay ta đi m/ua ngôi m/ộ đó đi."
"Chịu khó một chút, tôi cùng Hứa Oanh chung một huyệt, em và con trai mỗi người một bên."
"Cả đời này tôi có lỗi với Hứa Oanh, giờ cô ấy ch*t rồi, tôi không thể bỏ mặc…"
Tôi cười gằn: "Quản đi! Ai cấm anh đâu. Tôi nói rồi, dù anh b/án nhà b/án xe, b/án m/áu b/án thận, miễn ki/ếm đủ tiền thì muốn m/ua m/ộ sang chảnh trên trời cho Hứa Oanh cũng mặc kệ!"
Trình Quốc Đông mặt mày nhăn nhó, giọng nỉ non: "Nhà đã cho người ta rồi, giờ nói không được. Vả lại tôi u/ng t/hư giai đoạn cuối rồi, b/án thận cũng chẳng ai m/ua."
"Cúc Anh, anh biết em có tiền, giúp anh m/ua phần m/ộ đó đi, kiếp sau anh trả ơn…"
"Thôi khỏi, kiếp này còn chẳng trông cậy được, huống chi kiếp sau." Tôi ngắt lời hắn, "Trình Quốc Đông, anh đi đi, tôi sẽ không về với anh. Nhưng đợi khi anh ch*t, tôi nhất định sẽ đến thu x/á/c."
Trước khi hắn kịp vui mừng, tôi nhìn thẳng, từng chữ nện vào mặt: "Dù sao, nếu tôi không lo hậu sự cho anh, thì lấy đâu ra cớ đòi lại tiền phúng viếng đã cho chúng trước đây?"
***
Vừa dứt lời, Trình Quốc Đông mặt c/ắt không còn hột m/áu, "phụt" một tiếng phun ra ngụm m/áu đen.
Hắn ôm bụng, thân hình g/ầy gò vì u/ng t/hư co quắp như con tôm luộc, ánh mắt cầu c/ứu hướng về tôi:
"Cúc Anh… nhanh… đưa tôi… đi viện…"
Tôi bước tới, lục điện thoại trong túi hắn, bấm số 115.
"Xin lỗi, anh chẳng cho tôi đồng nào, tôi cũng không có tiền trả viện phí."
"Anh gọi cho cháu nhà họ Hứa ấy, bảo nó vào viện hầu hạ anh, đóng tiền giùm anh đi."
Nói xong, tôi bước lên xe ba gác, cầm loa hét vang: "Cơm trưa tới rồi, mang bát ra đây!"
Chiếc xe chở hai thùng cơm từ từ khuất dạng trên con đường làng, để lại sau lưng ánh mắt tuyệt vọng của Trình Quốc Đông.
***
Lần sau nghe tin Trình Quốc Đông, là bệ/nh viện gọi thông báo hắn sắp không qua khỏi, yêu cầu tôi - người nhà đến gấp lo hậu sự.
Tới viện, thấy Trình Quốc Đông nằm vật trên giường, da bọc xươ/ng, mặt tái nhợt.
Bên giường có người đàn ông trung niên mặt mũi phúc hậu, vẻ bực dọc nhìn hắn đang hôn mê, lẩm bẩm:
"Lão bất tử nhiều mưu mẹo thế! Sống không chịu trực tiếp chuyển nhà cho tao?"
"Đợi tắt thở mới cho thừa kế, sợ tao không đ/ập bát phát tang cho lão chắc?"
Tôi thầm cười lạnh, bước tới giường, thẳng tay t/át mấy cái rõ đ/au khiến Trình Quốc Đông tỉnh lại.
Dường như hắn đã mất hết cảm giác đ/au, mở mắt thấy tôi, mặt thoáng nụ cười:
"Cúc Anh… em đến rồi à?"
"Anh biết mà… em không nỡ bỏ mặc anh…"
Tôi cười, nụ cười không chạm tới mắt: "Trình Quốc Đông, anh tưởng gọi cháu nhà họ Hứa tới thì nó sẽ lo hậu sự cho anh?"
"Chỉ cần người nhà không ký giấy, anh tin không, đến lò hỏa táng cũng không dám để nó ký thay?"
Lời đ/ộc địa của tôi khiến mặt Trình Quốc Đông biến sắc, hơi thở gấp gáp.
Tôi cúi sát tai hắn, từng chữ vang lên đủ hai người nghe:
"Trình Quốc Đông, anh yên tâm mà đi. Đợi anh ch*t, tôi sẽ lập tức kiện thằng kia ra tòa, đòi lại một nửa tiền căn nhà."
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook