Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trong thời đại này, nạp thiếp chẳng có gì đáng x/ấu hổ, nhưng nuôi thiếp ngoài mới thật nh/ục nh/ã. Những kẻ thiếp ngoài thường thân phận thấp hèn, không xứng mặt vào tông tộc nên mới bị giấu diếm bên ngoài.
Còn về thân phận của nàng ta là gì? Là kỹ nữ lầu xanh hay con gái tội thần? Điều này để cho bọn quan viên ngồi đây tự suy đoán.
Bị tố cáo nuôi thiếp ngoài trước mặt mọi người là điều cực kỳ nh/ục nh/ã đối với đàn ông. Tên khốn gi/ận dữ gào lên: "Ngươi nói nhảm cái gì?"
"Thiếp có nói nhảm hay không, Hầu gia trong lòng rõ như đèn vậy! Thiếp một lòng một dạ với Hầu gia, nào ngờ những ngày qua bị lạnh nhạt, hóa ra là vì nuôi thiếp ngoài!"
"Đã lòng Hầu gia không còn ở nơi thiếp, vậy... vậy thiếp xin thu xếp đồ đạc về Dương Châu!"
Tam phu nhân buông lời rồi chẳng thèm để ý phản ứng của mọi người, vừa khóc vừa chạy mất.
Phải nói, việc vạch trần chuyện thiếp ngoài này do Tam phu nhân đảm nhận quả thực hợp lý. Khắp kinh thành ai chẳng biết Tam phu nhân yêu Hầu gia đến đi/ên đảo, gh/en t/uông là chuyện đương nhiên.
Chắc tên khốn cũng nghĩ vậy. Giờ hắn đúng là đầu bò đầu bướu, hiện tại hắn nhất định không nỡ bỏ rơi cây tiền Tam phu nhân. Nhưng sao hắn không dám phủ nhận trước mặt rằng đó không phải thiếp ngoài của mình?
Gã đàn ông chó má này trong lòng đâu có tình yêu, chỉ toàn lợi ích.
Cưới Đại phu nhân là xem trọng gia thế giúp hắn thăng tiến, lại có thể quản lý hậu viện.
Cưới Nhị phu nhân là vì nhan sắc mỹ lệ, mỗi lần yến tiệc đều mang nàng ra khoe khoang, hưởng thụ ánh mắt gh/en tị của người khác.
Còn cưới Tam phu nhân, hoàn toàn là vì tiền bạc.
Vậy hắn nuôi con thiếp ngoài này để làm gì? Về sau còn vì nàng ta mà đầu đ/ộc Đại phu nhân, đ/á/nh ch*t Nhị phu nhân, đuổi Tam phu nhân đi.
Ôi, đều tại tôi, trước đây không chịu xem kỹ, giờ chẳng nhớ nổi thân phận của con thiếp ngoài này là gì.
**8**
Một bữa tiệc sinh nhật bị phá đám tanh tưởi, cuối cùng Đại phu nhân phải đứng ra giải quyết, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, rằng thiếp ngoài kia thực ra là tứ thiếp của Hầu gia. Thế là con thiếp ngoài chính thức bước vào phủ.
Tôi thật không hiểu Đại phu nhân đang nghĩ gì, nhưng mỗi lần định hỏi đều bị nàng nhét bánh quế hoa vào miệng.
Đành tự vận động cái đầu nhỏ của mình, nhưng chưa kịp nghĩ thông thì Nhị phu nhân đã gặp chuyện.
Hầu gia tên khốn trong tiệc sinh nhật bực bội không chỗ trút gi/ận, liền bắt bẻ Nhị phu nhân.
Hắn rõ ràng biết tiệc sinh nhật do Đại phu nhân đảm trách, còn thiếp ngoài là do Tam phu nhân tìm về. Nhưng hắn cũng biết Đại phu nhân vừa nổi danh trong tiệc, ai cũng khen hiền đức. Còn Tam phu nhân thì hắn cần dựa vào tiền của nàng.
Quả mềm dễ bóp, hắn trút hết gi/ận lên Nhị phu nhân.
Nói thì Nhị phu nhân cũng sai, đêm sinh nhật Hầu gia lại đ/ốt vàng mã cho người biểu đã ch*t. Đúng là cầm đèn chạy trước ô tô, thêm dầu vào lửa, ném hạt dẻ vào chảo dầu sôi!
Hầu gia nổi gi/ận, nghe nói t/át Nhị phu nhân hai cái bôm bốp ngay tại chỗ.
Hắn nh/ốt nàng lại cấm túc, không lệnh của hắn không ai được vào. Không chỉ vậy, còn c/ắt xén ăn mặc của nàng, đúng là không ra thể thống gì!
Sau khi giam Nhị phu nhân, hắn ngày đêm ở với thiếp ngoài, không bước chân vào phòng Đại phu nhân và Tam phu nhân.
Hừ, đàn ông, gi/ận cá ch/ém thớt.
Tôi sốt ruột lắm, lén tìm lúc đến thăm Nhị phu nhân. Tội nghiệp nàng, trên gương mặt trắng như ngọc giờ in hằn hai vết tay.
Tôi đ/au lòng không chịu nổi, nhưng Nhị phu nhân chẳng để tâm. Trái lại, nàng cởi bỏ xiêm y lộng lẫy, không son phấn, bắt đầu sắc th/uốc. Tôi hỏi sắc th/uốc gì, nàng không đáp, chỉ cho tôi ăn chè anh đào. Thôi thì món này ngon quá, đành chịu.
Tôi ngồi chòng chọc nhìn Nhị phu nhân bày biện th/uốc thang cả buổi chiều, chẳng hiểu gì, nhưng thấy tinh thần nàng ổn định. Dù đôi má còn hằn vết tay, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn xưa, tôi cũng yên tâm.
Dù làm gì thì sống mới là quan trọng nhất.
Vừa định về sau khi thăm Nhị phu nhân, nàng chợt kéo tay tôi: "Ngươi về bảo với Đại phu nhân, trong bảy ngày, việc ắt thành."
Gì cơ?
Thành việc gì?
Nhưng dù tôi có hỏi thế nào, nàng cũng không chịu nói. Thôi được, làm nô tì thì không nên hỏi nhiều.
Trên đường về đi ngang sân Tam phu nhân, thường ngày hay khóc lóc, hôm nay nàng lại đang m/ắng gia đinh?
Thấy tôi, nàng vẫy tay: "Lại đây xem, ta vừa m/ua mấy tên gia đinh đắt giá, toàn tay vo/ng mạng, ngầu không?"
"Ngầu ạ!" Bọn gia đinh này đúng là mặt mày hung dữ, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đã thấy khó chơi.
"Nhưng thưa Tam phu nhân, trong phủ không đủ người hầu sao?"
Tam phu nhân không đáp, chỉ mỉm cười bí ẩn: "Về bảo với Đại phu nhân, người đã thay đổi gần hết. Chỉ đợi nàng ra lệnh."
Ra lệnh? Lệnh gì?
Tôi cảm thấy ba người họ cứ kỳ quặc, hình như đang âm thầm làm chuyện lớn.
Về đến nơi, tôi truyền lại lời, Đại phu nhân chẳng nói gì, chỉ đưa tôi một bát bánh quế hoa nữa. Vừa ăn chè anh đào ở chỗ Nhị phu nhân xong, bụng tôi no căng, chẳng nuốt nổi.
Ai ngờ phu nhân trở mặt: "Sao? Ăn no bên ngoài rồi, chê cơm nhà không ngon?"
Chuyện gì thế này? Nói như thể tôi đi ngoại tình vậy.
Cả ngày ăn bánh quế hoa với chè anh đào, nhưng lòng tôi cứ thấp thỏm, cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra. Thế rồi tôi đếm từng ngày trôi qua.
Quả nhiên, đêm thứ bảy, chuyện đã xảy ra!
**9**
Đó là một đêm mưa, mưa hạ ào ào như trút nước, kèm theo tiếng sấm rền khiến người ta kh/iếp s/ợ.
Thị nữ của Nhị phu nhân ướt sũng chạy vào: "Đại phu nhân! Hầu gia nói Nhị phu nhân tư thông với gia đinh, định nh/ốt cả hai vào lồng heo xử tử!"
"Xin Đại phu nhân hãy c/ứu phu nhân chúng tôi!"
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 17
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook