Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
06/11/2025 12:04
Tôi vừa định cãi lại, anh bỗng cúi người xuống, đôi môi ấm áp lướt qua vành tai tôi: "Đặc biệt là phần cơ bụng."
Giọng nói trầm khàn như có chiếc móc nhỏ, kéo ra những hình ảnh tôi van xin đêm qua.
Hôm sau, Thẩm Diệu thực sự bắt đầu thực hiện "kế hoạch tập luyện" của mình.
Tôi nằm sấp trên thảm yoga, làm động tác plank với vẻ mặt vô h/ồn.
Thẩm Diệu quỳ một gối phía sau, bàn tay đặt lên eo tôi, giọng trầm vang bên tai: "Eo trùng rồi, thẳng lên chút nữa."
Tôi cắn răng chịu đựng, đến hiệp thứ ba thì tay mềm nhũn, đổ gục xuống.
Thẩm Diệu đỡ lấy eo tôi, kéo tôi dậy rồi ôm từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả vào gáy: "Dùng lực ở đây, đúng rồi, sâu thêm chút nữa."
Toàn thân tôi run lên, tai đỏ bừng: "Thẩm Diệu, anh... anh đừng đến gần thế!"
Anh cười khẽ: "Không áp sát thì sao sửa tư thế?"
Tôi: "..."
Người đàn ông này chắc chắn là cố ý!
Đúng lúc tôi ngượng ch*t điếng thì Thẩm Chiêu đẩy cửa bước vào, tay bưng đĩa hoa quả đã c/ắt sẵn.
"Chị dâu, em m/ua dâu tây..." Giọng cô bỗng tắt lịm.
Ba chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác.
Ánh mắt Thẩm Chiêu liếc giữa tôi và Thẩm Diệu, dừng lại ở bàn tay anh đang đặt trên eo tôi, lắc đầu chép miệng: "Anh trai, đây gọi là lợi dụng việc công chứ gì?"
Thẩm Diệu ném ánh mắt sắc lẹm: "Cút."
Thẩm Chiêu: "Dạ!"
Cô đặt đĩa hoa quả xuống, quay người chạy mất, trước khi đi còn nháy mắt với tôi: "Chị dâu, cố ~ lên ~ nhé ~"
Cửa đóng lại, Thẩm Diệu bỗng xoay tôi đối diện: "Vừa nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Đến chỗ... Á!" Tôi kêu lên khi bị anh bế ngang người.
"Tiếp tục bài học." Anh bước về phòng ngủ, "Học trên giường hiệu quả hơn."
Tôi giãy giụa phản đối: "Thẩm Diệu! Anh đúng là lợi dụng việc công!"
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi: "Đây gọi là phương pháp giáo dục cá nhân hóa."
Mấy ngày sau, Thẩm Chiêu lại đến.
"Chị dâu ~" Cô níu cửa, chớp đôi mắt phượng giống hệt anh trai, giọng ngọt như mía: "Chị dâu ~ Đi xem triển lãm văn hóa Đôn Hoàng mới mở với em đi ~ Bạn em đều bận hết, em không muốn đi một mình, đi cùng em đi ~"
Tôi cảnh giác lùi nửa bước: "Bài học leo núi lần trước chưa đủ sao?"
Thẩm Chiêu vỗ ng/ực hứa chắc: "Chỉ là triển lãm văn hóa, hoàn toàn nghệ thuật! Không có trai cơ bắp, càng không gặp anh trai em!"
"Chủ yếu là địa điểm hơi xa..." Thẩm Chiêu đột nhiên hạ giọng, "Em không dám đi một mình."
"Được thôi."
Trong triển lãm, các nàng tiên phi thiên trong bích họa Đôn Hoàng sống động dưới ánh đèn.
Tôi đang ngước nhìn bức "Phản Đàn Tỳ Bà Đồ", Thẩm Chiêu bỗng kéo tay áo tôi: "Chị dâu nhìn kìa! Anh hướng dẫn viên kia giống như bước ra từ bích họa không?"
Tôi theo tay cô chỉ thấy -
Một chàng trai cao ráo mặc trang phục nam phi thiên cách tân đang thuyết minh, đai lụa thắt lỏng lẻo để lộ đường cơ bụng.
Khi quay người, dải lụa sau lưng nhẹ bay, thực sự có chút thần thái tiên nhân.
"Đây là hình tượng Lực Sĩ trong bích họa Đôn Hoàng," giọng anh trong trẻo dễ nghe, "tượng trưng cho sức mạnh và cái đẹp của Hộ Pháp Kim Cang."
Anh hướng dẫn viên mỉm cười mời khách thử tạo dáng Đôn Hoàng: "Cô gái này, mời bạn biểu diễn cùng nhé?"
Dưới ánh mắt mọi người, tôi đành bước lên.
"Hãy đặt tay lên vai tôi," anh nhẹ nhàng hướng dẫn, "đúng rồi, cứ thế..."
Đầu ngón tay tôi vừa chạm vai anh, cửa triển lãm bỗng mở ra cho một đội cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ tiến vào tuần tra.
Người dẫn đầu là một người đàn ông lực lưỡng, đồng phục tác chiến đen bó sát cơ thể, đôi găng tay chiến thuật lộ ra khớp ngón tay rắn chắc.
Ánh mắt anh quét qua, đóng băng khi thấy chúng tôi.
Thẩm Diệu.
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay tôi đặt vai hướng dẫn viên, từ từ nheo mắt: "Nguyễn Đường, đây là... thưởng thức văn hóa? Thẩm Chiêu! Lại là ý đồ tồi của em?"
Tôi gi/ật bàn tay lại như bị điện gi/ật.
Thẩm Chiêu lập tức trốn sau lưng tôi: "Anh! Lần này thật không phải em!"
"Lần trước là hướng dẫn viên leo núi, lần này là phi thiên." Thẩm Diệu cười lạnh, "Lần sau định tìm Long Vương Tam Thái Tử à?"
Thẩm Diệu cúi nhìn tôi, giọng trầm xuống: "Còn em -"
Tôi nuốt nước bọt: "Em thật sự chỉ đi cùng Thẩm Chiêu thôi!"
Anh nhướng mày: "Ồ? Vậy tối về nhà, em phải 'giải thích' cho rõ."
Tôi bị nhét vào ghế sau xe cảnh sát mà đầu vẫn còn choáng váng.
Thẩm Diệu "đùng" đóng cửa, nới lỏng cà vạt để lộ yết hầu.
Anh đột ngột nghiêng người tới, dây an toàn siết ch/ặt khiến tôi đ/au ng/ực.
Tôi chợt nhận thấy vết m/áu thấm ra từ băng tay phải anh: "Anh bị thương rồi?!"
Thẩm Diệu cười khẽ, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng: "Vết thương nhỏ thôi, lúc nãy em xem có vui không?"
"..."
Xong rồi, đến lúc tính sổ.
Về đến nhà, anh đẩy tôi xuống ghế sofa.
Cảm giác lạnh lẽo từ da sofa truyền qua lớp vải mỏng khiến tôi rụt cổ lại.
Đôi chân dài của anh ép vào giữa đầu gối tôi: "Hình như lần trước dạy chưa đủ, tối nay ta đổi cách khác."
Tôi nhanh trí chạm vào vết thương: "Vết thương rá/ch rồi! Để em băng lại."
"Đừng đ/á/nh trống lảng." Anh ghì ch/ặt cổ tay tôi trên đầu: "Cơ thể anh không đẹp bằng hắn ta? Hả?"
"Của... của anh đẹp hơn..." Tôi lí nhí, ngón tay vô thức vặn vạt áo anh.
Thẩm Diệu nín thở, đột nhiên cắn nhẹ môi dưới tôi: "Vậy sau này chỉ được nhìn anh."
"Đau." Tôi rên khẽ, nhưng anh lợi dụng cơ hội cư/ớp lấy hơi thở.
Nụ hôn mang đầy tính trừng ph/ạt, dữ dội và gấp gáp đến khi tôi đẩy ng/ực anh vì thiếu oxy mới buông ra.
"Thẩm Diệu..." Tôi thở gấp, tay luồn vào tóc anh, "Anh gh/en rồi à?"
"Ừ." Anh thẳng thắn thừa nhận, lòng bàn tay nóng áp lên eo tôi, "Nên đêm nay đừng nghĩ ngủ."
...
Hôm sau tôi bị điện thoại rung đ/á/nh thức.
Mở mắt mờ mịt cầm điện thoại, màn hình khóa hiện tin nhắn dồn dập của Thẩm Chiêu:
[Chị dâu còn sống không???]
[Anh trai em lúc 3h sáng nhắn "Còn dẫn chị dâu xem trai lạ là anh đ/á/nh g/ãy chân em!!!"]
[Anh ấy chưa bao giờ dùng dấu chấm than! Rốt cuộc anh làm gì chị?!]
Tôi r/un r/ẩy gõ phím: [Em đoán xem tại sao 3h sáng anh ấy vẫn chưa ngủ]
Chương 10
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 2
Chương 7
Chương 5
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook