Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Vì vậy, ta cần thời gian để thử thách bản thân."
"Như đã nói với ngươi, đến Lĩnh Nam là lựa chọn từ tâm, không liên quan đến ngươi. Đó là sự thật, ta không hề dối gạt. Kẻ đọc sách phải hiểu chữ nghĩa, càng phải hiểu đời. Thế giới rộng lớn này đâu phải chỉ nhìn thấy qua góc nhỏ kinh thành? Dù không có chuyện này, sớm muộn ta cũng sẽ đến Lĩnh Nam, không phải Lĩnh Nam thì cũng là nơi khác. Nếu nói đến áy náy, chỉ có ta áy náy với ngươi... Xin lỗi, ta quá ích kỷ, không thể ở bên ngươi..."
Mai Nhược Vũ không phải kẻ m/ù quá/ng vì tình, ta cũng vậy.
Chúng ta đều hành động theo trái tim, tự chịu trách nhiệm cho chính mình.
Phụ hoàng trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài: "Vĩnh An, đời này ít có chuyện tốt đẹp, toàn những tiếc nuối. Ngươi có biết, chế độ và luật pháp chưa bao giờ được đặt ra từ hư không, cũng chẳng vì ai mà hủy bỏ?"
Ta gật đầu: "Nhi thần hiểu, nhi thần không cầu mong sớm tối bên nhau."
*Tình đã lâu bền, hà tất phải sớm tối bên nhau.*
**20**
Lại một năm trôi qua.
Ta vẫn bận rộn khôn cùng.
Phụ hoàng thấy ta ngày ngày lui tới Lục Tật Quán và cung điện, chẳng giữ chút đoan trang của công chúa, liền hạ chỉ đày ta đến Lục Tật Quán làm tên tiểu tốt vô danh chịu khổ.
Phải nói, lão đầu này... khá hiểu chuyện, sắp xếp vừa ý ta!
Thế là Hoàng Tiểu Phụng - y nữ Lục Tật Quán, vui vẻ nhảy cẫng lên bước vào đời, hiểu đời.
Mai Nhược Vũ cũng bận không kém.
Trong đám quan viên bị điều đi xa, hắn phiền phức nhất.
Tấu chương từ ngàn dặm gửi về cung hàng tháng, chất cao ngất trên bàn phụ hoàng, gấp mấy lần người khác.
Từ khi nhậm chức, không việc gì hắn không để tâm.
Nào là nông sự thời vụ, học đường sự vụ, hải vận hàng hóa, thậm chí cả... hải tặc.
Đúng vậy.
Mai Nhược Vũ một văn quan lại nhiệt tình dùng võ. Từ khi đến Lĩnh Nam, hắn tự mình lập kế hoạch và tham gia không dưới ba trận tập kích vào giặc biển.
Nghe tin, tim ta đ/ập lo/ạn như trống.
May sao tin thắng trận liền theo sau, trái tim treo lơ lửng kia mới yên vị trở lại.
Gần đây, y cục chuẩn bị nhiều dược liệu, ta cùng các y nữ bận đến nỗi chân không chạm đất. Từ sáng đến tối, tay giã th/uốc mỏi nhừ.
Đêm nay, gió mát trời trong, trăng sáng vằng vặc.
Chống cằm ngồi thư thái, ta bỗng nghĩ vẩn vơ:
Mứt long nhãn Mai Nhược Vũ nhờ người mang cho lần trước, ngọt thơm lắm. Tiếc là đã ăn hết từ lâu, sao lâu rồi vẫn chưa thấy gửi tiếp nhỉ?
Trăng đẹp thế này, ở Lĩnh Nam có nhìn thấy không nhỉ?
Sắp đến trung thu, không biết Mai Nhược Vũ có được ăn bánh dẻo nhân thập cẩm hắn thích không...
Đêm lành dễ gợi nhớ nhung, ta bất giác thở dài.
"Tiểu Phụng, thở dài chi vậy?" Thu Thẩn tỷ tỷ cười trêu, "Hay là nhớ tình lang rồi?"
Ta gi/ật mình, mặt đỏ bừng.
Chưa kịp đáp, Tang Nhi - cô bé nhỏ nhất - hào hứng nói: "Em biết chị Tiểu Phụng nhớ ai rồi!"
"Hả?"
Không thể nào! Ta kinh hãi, lỡ lộ chuyện rồi sao?
Tang Nhi quả quyết: "Là... Phương thái y của Thái y viện! Lần trước em thấy Phương thái y tặng chị một bức tranh, mặt đỏ như gà chọi, đưa xong là chạy mất dép!"
Ta: "..."
Thu Thẩn tỷ bỗng vỡ lẽ: "Bảo sao dạo này Phương thái y hay lui tới Lục Tật Quán..."
Cả đám ồn ào trêu chọc, náo nhiệt vô cùng.
Chỉ có ta bất lực xoa trán: "Không phải vậy."
"Ồ, Tiểu Phụng còn biết ngượng nữa kìa."
"Thấy Phương thái y tốt người, lại lịch sự có tài, loại này hiếm lắm, phải nắm chắc nhé!"
"Ha... ha ha..." Ta cười gượng, ngửa mặt nhìn trời.
Phương Tử Xuân người không tệ.
Suốt ngày vô cớ lui tới Lục Tật Quán, lảng vảng trước mặt ta, ấp úng không nói.
Nên hôm đó khi hắn ngượng ngùng đưa ta bức tranh, ta rất tế nhị không chỉ ra con phượng hoàng trong tranh giống... chim sẻ.
"Công... công chúa điện hạ, tiểu thần... tiểu thần..."
Một câu nói mà Phương Tử Xuân ấp a ấp úng, vô cùng căng thẳng.
Ta tỏ vẻ hiểu chuyện, vẫy tay mỉm cười:
"Ngươi không cần nói, ta hiểu."
"Dù không rõ từ lúc nào ngươi phải lòng ta, nhưng động tâm cũng là lẽ thường tình, xét cho cùng ta vừa có nhan sắc lại đa tài."
"Nhưng thật ngại quá, ta không thể nhận lòng ngươi, ta đã có người thương rồi."
Phương Tử Xuân ngẩn người: "Hả? Không phải..."
Ta giơ tay ngắt lời, dịu dàng an ủi: "Không phải ngươi không tốt, chỉ là 'tình' này phải xếp hàng. Trong lòng ta đã chật rồi. Tranh ta sẽ giữ gìn cẩn thận, ngươi đừng đến Lục Tật Quán nữa, ta sợ người khác nhận ra thân phận."
"Điện hạ, tiểu thần... tiểu thần..." Phương Tử Xuân đỏ mặt, cuối cùng dũng cảm thốt lên: "Có thể nhờ điện hạ đưa bức tranh này cho Oanh Nhi cô nương không ạ?!"
Ta tưởng nghe nhầm: "Cho ai?"
"Oanh Nhi cô nương."
"... Vậy ngươi vẽ con phượng hoàng để làm gì?"
"Điện hạ, đó là chim hoàng oanh..."
Giá có cái xẻng, ta đào hố ch/ôn mình ngay lập tức...
Cảnh tượng ấy, thật không dám nhớ lại.
Lúc này mọi người cười đùa vui vẻ, ta biết nói sao? Chỉ đành nuốt tủi vào lòng, cười theo cho xong chuyện.
Dù sao ta cũng không thừa nhận mình tự đa tình mất mặt, còn phải khổ sở che đậy cho tình nhân của người ta.
"Tiểu Phụng, bao giờ mới có tin vui?"
"Hừm, sớm thôi, sớm thôi."
"Nhớ mời bọn ta dự tiệc đấy!"
"Ha ha, nhất định, nhất định."
Đang lúc náo nhiệt, từ cổng vọng vào lời nói đùa: "Tiệc cưới... cho tôi xin một chén được không?"
Giọng nói này...
Toàn thân ta cứng đờ, quay đầu nhìn chăm chăm.
Mai Nhược Vũ áo trắng đơn sơ, thắt lưng đeo tua ngọc;
Mai Nhược Vũ phong trần mệt mỏi;
Mai Nhược Vũ cao cao thon thả, phong thái nhàn nhã;
Đứng thư thái trước cổng Lục Tật Quán, ánh mắt ấm áp như nước nhìn ta.
Như đang mơ.
Ta đờ đẫn nhìn hắn, không dám động đậy, sợ chỉ một động, giấc mơ liền tan.
Cho đến khi Thu Thẩn tỷ thúc thúc ta: "Tiểu Phụng, vị công tử tuấn tú này quen biết à? Người ta nhìn em mãi kìa."
Chương 9
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 10
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook