Chu Lâm đứng trước cổnh khu dân cư.

Mặc bộ vest, như vừa từ công ty tới.

Trên tay cầm chậu sen đ/á mà anh từng dọa sẽ vứt đi.

"Nói chuyện nhanh lên nhé, xe đỗ bên đường sợ bị dán vé ph/ạt." Anh shipper ôm thùng đồ bước lên lầu trước.

Chu Lâm tiến lại gần, đưa chậu cây cho tôi.

"Em quên cái này."

"Cảm ơn."

Miệng chậu sen đ/á có một vết sứt nhỏ.

Là vết anh lỡ làm ch/áy năm ngoái khi hút th/uốc.

Lúc đó tôi bảo đổi chậu mới, anh chưa bao giờ nhớ m/ua.

"Anh vừa đi công tác về." Anh nói.

"Ừ."

"Em chặn số anh rồi."

"Ừ."

Anh nhìn vào tòa nhà phía sau lưng tôi: "Sống ở cái nơi thế này à?"

"Tốt mà."

"Lâm An An, đừng gi/ận nữa."

Anh thò tay vào túi áo, như định lấy th/uốc lá.

Rồi lại rút tay không ra.

"Trước đây em không từng nói, gh/ét nhất mấy căn nhà cũ nát sao?"

"Con người ai cũng thay đổi."

Tôi ôm chậu cây định quay lên lầu.

"Anh sẽ thay đổi." Anh đột nhiên nói.

Giọng hơi khàn.

"Cái gì?"

"Em không bảo anh chẳng bao giờ chịu thay đổi sao? Anh sẽ thay đổi."

Đôi mắt anh đỏ ngầu, như thể đã thức trắng nhiều đêm.

"Chu Lâm, quá muộn rồi."

Tôi quay người bước vào cửa thang máy.

Đèn cảm ứng bật sáng theo bước chân.

Anh hét theo: "Thứ đồ bỏ đi này em coi như bảo vật, anh tặng em bao nhiêu túi xách hiệu sao chẳng thấy em trân trọng thế!"

Tôi cúi nhìn chậu sen đ/á trong lòng.

Đúng là món quà rẻ tiền nhất anh từng tặng.

Nhưng cũng là thứ duy nhất còn sống tới bây giờ.

13

Hôm thứ hai sau khi dọn đến nhà mới, tôi bị cảm nặng.

Có lẽ do đổ mồ hôi lúc chuyển nhà rồi lại trúng gió.

Đang co ro trong chăn, bỗng nhớ có lần Chu Lâm sốt, tôi xin nghỉ phép năm để chăm anh ba ngày.

Bưng nước, cho uống th/uốc, lau người.

Anh phàn nàn cháo quá nóng, tivi quá ồn, tay chân tôi quá th/ô b/ạo.

Giờ tự mình sốt 39 độ, phải vật lộn gọi đồ ăn.

Tiệm cháo yêu cầu tối thiểu 30k.

Tôi gọi cháo pín cật trứng trà và đồ nhắm.

Vừa đủ số tiền.

Shipper treo túi đồ lên tay nắm cửa.

[Không cần tiếp xúc, chúc bạn sớm bình phục]

Tôi ngồi xổm trước cửa ăn hết tô cháo.

Mặn quá, mặn đến chảy nước mắt.

Nửa đêm ho tỉnh giấc, thấy điện thoại rung.

Số lạ.

Nghe máy là anh.

"Sao anh biết số em?"

"Sao chép từ danh bạ." Giọng anh ngà ngà say, "Anh đ/au bụng."

"Uống th/uốc đi."

"Không tìm thấy th/uốc."

"Hiệu th/uốc mở cửa 24/24."

"Lâm An An..." Anh hít một hơi, "Nhà bừa bộn quá."

"Gọi người dọn dẹp đi."

"Em về xem một chút là được."

"Chu Lâm, chúng ta chia tay rồi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Anh không đồng ý."

"Không cần anh đồng ý."

Tôi cúp máy, chặn luôn số này.

Thu mình trong chăn, tay chạm vào chậu sen đ/á dưới gối.

Vết sứt ở mép chậu hơi cứa vào tay.

Tôi dùng băng dính cá nhân quấn một vòng.

Giống như băng bó vết thương.

Cũng giống như cách đối xử với mối tình này.

Không chữa lành được, nhưng ít nhất sẽ không tệ hơn.

14

Cuối tuần tôi m/ua rèm cửa mới.

Màu vàng nhạt, in hình hoa hướng dương.

Chu Lâm thích màu xám đậm, bảo là dễ chùi.

Giờ tôi muốn căn phòng sáng sủa hơn.

Lúc lắp phát hiện vị trí khoan lỗ sai.

Nhà thuê không dám đục tường bừa.

Đành dùng đinh không khoan tạm.

Treo lên trông xiêu vẹo.

Nhưng mỗi khi gió thổi, những bông hướng dương lại nhảy múa trong nắng.

Cũng tốt.

Thứ hai đi làm, gặp anh trong thang máy.

Anh nhìn ly cà phê trên tay tôi: "Trước em không uống americano mà."

"Giờ uống rồi."

"Tại sao?"

"Vì không có ai chê đắng, bắt thêm đường thêm sữa nữa."

Cục yết hầu anh lăn nhẹ: "Tối nay đi ăn cùng nhau nhé?"

"Tăng ca."

"Trước em có bao giờ tăng ca đâu."

"Trước đây ng/u ngốc quá."

Cửa thang máy mở, tôi bước ra trước.

Anh đi theo phía sau: "Chậu sen đ/á đó còn sống không?"

"Ừ."

"Thực ra..." Anh ngập ngừng, "Đó là mẹ anh m/ua trước khi mất."

Tôi dừng bước.

Chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này.

"Nên sau khi bà mất, anh rất sợ để nó ch*t."

Giọng anh trầm xuống, mang theo sự yếu đuối tôi chưa từng thấy.

"Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt."

Tôi quay lại nhìn anh.

"Nhưng không phải vì anh."

Ánh mắt anh tối sầm.

"Anh hiểu rồi."

Chiều hôm đó anh gửi email cho tôi.

Hệ thống công ty không thể chặn.

[Cảm ơn]

Chỉ hai chữ.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tên người gửi "Chu Lâm".

Bỗng nhớ đến bức thư tình anh viết khi mới yêu.

Viết tay bằng bút máy, nét chữ ngay ngắn.

"Lâm An An, anh sẽ mãi mãi đối tốt với em."

Hóa ra "mãi mãi" lại ngắn ngủi đến thế.

15

Team building phòng ban tới quán Morita - nơi tôi từng định ăn cùng anh.

Đồng nghiệp hò hét bắt tôi nếm thử rư/ợu sake.

"An An uống giỏi lắm phải không?"

Tôi nhấp một ngụm nhỏ.

Đắng.

"Ngon không?"

"Cũng được."

Thực ra muốn nôn lắm rồi.

Trên đường vào nhà vệ sinh ngang qua bếp, thấy đầu bếp đang c/ắt cá hồi.

D/ao lên d/ao xuống, thớ thịt rõ ràng.

Nhớ lại Chu Lâm gh/ét nhất đồ sống.

Mỗi lần ăn Nhật cùng tôi đều nhăn mặt.

"Như nhai cao su vậy."

Thế sao vẫn muốn tới quán Morita?

Có lẽ chỉ để ngắm tôi chờ đợi.

Ngắm sự sốt ruột, bối rối của tôi.

Để chứng minh tôi yêu anh nhiều thế nào.

Về phòng VIP, điện thoại có một cuộc gọi nhỡ.

Lại là số lạ.

Tôi xóa luôn lịch sử.

Tiểu Lâm - đồng nghiệp cúi sang: "Hồi nãy hình như thấy Giám đốc Chu đứng ngoài cửa."

"Nhìn nhầm đấy."

"Ừ, ảnh chẳng thèm tham gia hoạt động phòng ta bao giờ."

Tiểu Lâm say quá, lảm nhảm không ngừng.

"Thực ra hai người chia tay, tôi chẳng ngạc nhiên chút nào."

Tôi xoay ly rư/ợu không đáp.

"Có lần em sốt xin nghỉ, ảnh trong phòng họp chê em yếu đuối."

"Lại có lần phương án em làm bị ảnh ném trả lại trước mặt mọi người."

"Tụi tôi bàn tán riêng, em thích ảnh cái gì nhỉ?"

Tôi nhìn bóng mình trong ly rư/ợu.

Thích cái gì?

Thích chút dịu dàng thoáng qua của anh.

Như người sa mạc thấy ảo ảnh.

Biết là giả, vẫn không ngăn được bước chân đuổi theo.

Tan tiệc, Tiểu Lâm kéo tôi lại: "Nói thật, giờ em trông vui vẻ hơn nhiều."

Tôi đứng trước cửa tiệm đợi xe.

Gió thu thổi tung vạt váy.

Màu đỏ - màu anh gh/ét nhất.

Xe công nghệ tới, tôi mở cửa sau.

Đột nhiên có người xông tới chặn cửa.

Chu Lâm thở hổ/n h/ển, tóc tai rối bù.

"Chúng ta bắt đầu lại nhé."

Hơi rư/ợu phả vào mặt.

"Anh say rồi."

"Anh rất tỉnh táo!" Giọng anh vang lớn khiến người qua đường ngoái lại, "Lần này để anh theo đuổi em, được không?"

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh.

Có thời gian chỉ cần ánh mắt này liếc qua, tim tôi đã lo/ạn nhịp.

Giờ chỉ còn bình thản.

"Chu Lâm, tiền đề của việc gương vỡ lại lành là tấm gương đó đáng để sửa chữa."

Tôi bước lên xe, đóng cửa lại.

Danh sách chương

4 chương
03/11/2025 16:16
0
07/11/2025 07:04
0
07/11/2025 07:01
0
07/11/2025 07:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị
Bình luận
Báo chương xấu