Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cô ấy hỏi: "Không có ai đi cùng em sao?"
Tôi lắc đầu.
Mở ứng dụng bạn bè, đăng tấm hình đang truyền dịch.
Chú thích: Bị ốm rồi.
Chỉ mình anh ấy xem được.
Năm phút sau, anh ấy bấm thích.
Chỉ một cái thích.
Không bình luận, không tin nhắn riêng.
Đến một dấu hỏi cũng không có.
Th/uốc nhỏ từng giọt.
Như đang đếm thời gian.
Bên cạnh có một đôi tình nhân.
Cô gái cũng đang truyền dịch, chàng trai không ngừng hơ tay cho cô.
"Có đ/au không?"
"Muốn ăn gì không?"
"Khỏi bệ/nh rồi anh dẫn em đi quán Nhật mới mở nhé."
Tôi quay mặt sang hướng khác.
Nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại.
Làm nhòe đi biểu tượng thích chói mắt kia.
Ba tiếng sau rút kim.
Y tá dặn dò: "Nhớ nghỉ ngơi, uống th/uốc đúng giờ nhé."
Tôi gật đầu.
Bước ra khỏi bệ/nh viện, ánh nắng chói chang.
Điện thoại reo.
Tôi vội vàng lấy ra.
Là số 10086.
Quảng cáo gói cước.
Tôi tắt máy.
Về đến chung cư, thấy cửa hàng tiện lợi.
Bước vào m/ua một bao th/uốc.
Anh ấy gh/ét mùi th/uốc, nên tôi đã bỏ ba năm nay.
Giờ đột nhiên muốn hút một điếu.
Bật lửa bấm mấy lần mới lên.
Hơi đầu tiên khiến tôi ho sặc sụa.
Nhưng không vứt đi.
Dựa vào cột điện hút từng hơi chậm rãi.
Lúc lên thang máy gặp hàng xóm.
Cô ấy nhăn mặt: "Mùi th/uốc nồng quá."
Tôi nói xin lỗi.
Trong lòng nghĩ.
Chu Lâm, anh còn không bằng người lạ.
6
Nửa đêm không ngủ được.
Lục lại tin nhắn cũ trong điện thoại.
Tháng 3/2021, lần đầu chúng tôi cãi nhau.
Vì tôi vứt bó hoa anh tặng.
"Xin lỗi, em không biết anh dị ứng phấn hoa"
Tháng 8/2021, tôi làm mất chiếc vòng cổ anh tặng.
"Tại em không giữ gìn cẩn thận, đã m/ua lại cái mới rồi"
Tháng 1/2022, tôi đi công tác lỡ sinh nhật anh.
"Lần sau nhất định về sớm, bù cho anh"
Tháng 6/2022, tôi đi ăn với đồng nghiệp nam không báo trước.
"Sau này không thế nữa, đi đâu cũng sẽ nói với anh"
2023...
Quá nhiều.
Lật hoài không hết.
Lần nào cũng là tôi xin lỗi.
Bất kể ai đúng sai.
Anh luôn đứng trên cao.
Chờ tôi leo lên năn nỉ.
Có lần tôi hỏi: "Sao chưa bao giờ anh dỗ em?"
Anh đáp: "Vì em luôn tìm đến anh trước mà."
Lúc ấy tưởng ngọt ngào.
Giờ nghĩ lại mới thấy là cái bẫy.
Tôi tắt điện thoại.
Phòng tắm vọng ra tiếng anh đ/á/nh răng.
Hôm nay anh đã về ngủ.
Nhưng ngủ phòng khách.
Ba giờ sáng.
Nghe tiếng anh dậy lấy nước.
Cố ý đ/á/nh rơi ly thật to.
[Mau hỏi xem tôi sao đi]
Tôi không nhúc nhích.
Một lúc sau.
Anh lại gõ cửa phòng tôi.
"Có th/uốc dạ dày không?"
Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Anh gõ thêm hai cái.
Rồi bỏ đi.
Tôi mò mẫm mở tủ đầu giường.
Hộp th/uốc dạ dày nằm ngay trên cùng.
Đã hết hạn hai tuần.
Nhưng tôi không nói với anh.
7
Tôi tập cách không quan tâm nữa.
Anh về khuya, tôi không chờ cửa.
Anh im lặng, tôi không gợi chuyện.
Anh ném đồ, tôi đeo tai nghe.
Ngày đầu thật khó khăn.
Tay run run lướt trang cá nhân anh cả chục lần.
Ngày thứ hai đỡ hơn.
Chỉ xem năm lần.
Ngày thứ ba.
Tôi đặt tin nhắn anh ở chế độ không làm phiền.
Hủy theo dõi đặc biệt.
Ảnh anh trong album chuyển hết vào thư mục ẩn.
Ngày thứ tư.
Tôi hẹn bạn thân đi shopping.
Thử đồ cô ấy ngạc nhiên: "Dạo này cậu g/ầy thế?"
Nhìn xươ/ng đò/n nhô ra trong gương.
"Cũng bình thường thôi."
Cô khẽ hỏi: "Chuyện với Chu Lâm thế nào rồi?"
"Cũng như cũ."
"Vẫn đang gi/ận nhau?"
Tôi gật đầu.
"Sao lần này lâu thế?"
Tôi kéo nhãn áo: "Có lẽ mệt rồi."
Trước đây nghĩ không có anh sẽ ch*t.
Giờ mới biết.
Không ch*t được đâu.
Chỉ hơi khó chịu thôi.
Như nhổ răng khôn.
Tiêm th/uốc tê thì đ/au.
Hết th/uốc còn đ/au hơn.
Nhưng rồi cũng sẽ ổn thôi.
Đi qua khu đồ nam.
Bạn kéo tôi: "M/ua cho Chu Lâm cái áo sơ mi không? Coi như bước hạ mình."
Nhìn chiếc áo kẻ xanh trên tay cô ấy.
Giống y hệt chiếc trong tủ anh.
Năm ngoái tôi tặng.
Hình như anh chỉ mặc có một lần.
"Thôi."
Tôi kéo cô ấy sang khu nữ.
"Tôi muốn m/ua váy cho mình."
Trong phòng thử đồ.
Nhìn mình trong gương với chiếc váy đỏ.
Chợt nhận ra.
Lâu rồi tôi không m/ua màu sặc sỡ thế này.
Vì anh thích màu nhã nhặn.
[Mặc kệ cái sở thích nhã nhặn của anh]
Tôi quẹt thẻ m/ua chiếc váy.
Còn chọn đôi giày cao gót đi kèm.
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, gót chân bị rộp.
Vừa dán băng cá nhân vừa nhớ lần đi shopping với anh.
Cũng bị phồng chân.
Anh nhăn mặt: "Đừng có làm màu được không?"
Rồi bỏ mặc tôi đi trước.
Tôi lẽo đẽo theo sau.
Giờ tự mình dán băng.
Tuy dán xiêu vẹo.
Nhưng không ai chê tôi chậm nữa.
8
Ngày thứ ba mươi hai gi/ận nhau.
Anh đột nhiên về sớm.
Trên tay xách chiếc bánh kem hot trend khó m/ua.
"Cho em."
Anh đặt túi giấy lên bàn, động tác hơi cứng nhắc.
Tôi đang ngồi xem tài liệu dự án, không ngẩng đầu: "Để đấy đi."
Anh đứng yên tại chỗ.
"Loại em thích mà, nhân khoai môn."
"Cảm ơn."
Tôi lật trang giấy.
Anh bước lại gần, đứng cạnh ghế sofa.
"Vẫn gi/ận à?"
"Không."
"Vậy ăn bánh đi."
"Đợi tí, chưa xem xong phương án này."
Anh gi/ật tập tài liệu trên tay tôi.
"Lâm An An."
Tôi mới ngẩng mặt nhìn anh.
Gương mặt anh thoáng nét ngượng ngùng, như đã tập đi tập lại câu hòa giải.
"Chuyện cũ bỏ qua được chưa?"
[Bỏ qua?]
Nhìn hộp bánh trên tay anh, dải ruy băng buộc xiên xẹo.
Như cử chỉ giảng hòa này, qua loa và cẩu thả.
"Chu Lâm, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
"Không phải đã nói bỏ qua rồi sao?"
Anh ném tập tài liệu xuống sofa.
"Em cứ phải chấp nhặt thế sao?"
Tôi nhìn anh quay vào bếp lấy đĩa.
Bóng lưng vẫn ngạo nghễ như xưa.
Như chỉ cần anh đưa cành olive, tôi phải cảm kích mà nhận lấy.
Bánh được c/ắt ra đặt trước mặt.
Anh còn tìm cả nĩa.
"Ăn đi."
Tôi không động đậy.
"Không ăn tôi đổ đấy."
Anh làm điệu bộ định mang đi.
"Chúng ta chia tay đi."
Chiếc nĩa rơi xuống sàn, âm thanh vang lên giòn tan.
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook