Không phải là bò ngựa, mà là La Mã

Chương 2

06/11/2025 12:34

“Thôi, con bò này còn nhỏ quá, nuôi thêm nữa đi. Đợi lớn chút rồi hãy làm việc nhé~” Ông cười nói.

Từ đó trở đi, ngày nào tôi cũng chơi cùng mấy chú chó. Ông ra đồng làm việc, tôi theo ông. Bà ra vườn tưới rau, tôi cũng lẽo đẽo đi theo. Mỗi lần vui quá muốn ông bế, ông lại bảo: “Cháu nặng hơn bốn trăm ký cơ, bế là g/ãy xươ/ng già của ông mất”. Nghe vậy tôi buồn lắm, nhưng ông luôn xoa đầu tôi an ủi. Ở đây chẳng ai m/ắng tôi là “đồ ngốc” cả.

“Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà tôi? Ai cho cậu đắp chăn của tôi hả?”

Nửa đêm đang ngủ say, một con mèo đ/ấm hai phát thẳng vào mặt tôi. Tôi suýt khóc nhưng cố nhịn lại: “Bà đưa cho tôi đấy, là của cậu à? Vậy... vậy tôi trả lại đây”. Tôi lắc người cởi tấm chăn nhỏ trả cho nó. Dù nó chẳng tự giới thiệu nhưng tôi đoán ra ngay. Hẳn đây là “chị Mèo” mà lũ chó hay nhắc đến - người thường bôn ba bên ngoài, thi thoảng mới về nhà.

“Ba thằng đệ chó đâu cả rồi?” Chị Mèo ngậm tấm chăn trải lên lưng tôi rồi cuộn tròn thành một cục lông êm ái. “Trong làng mổ lợn, chúng đi ki/ếm chút dầu mỡ ạ” - Tôi trả lời thận trọng. Ban đầu tôi cũng định đi cùng nhưng ông không cho. Một lát sau, tiếng ngáy khò khò vang lên từ lưng tôi. Chị Mèo đã ngủ say~ Cả đêm đó, tôi nằm im không dám nhúc nhích.

4

Khi cỏ non bắt đầu xanh mướt, nhà tôi đón một vị khách. Cô ấy mang theo chiếc vali lớn và ở lại luôn. Tam Hoàng nói đó là chị gái - cháu ruột của ông bà.

“Cháu bị ốm rồi” - Chị gái vừa khóc vừa trả lời khi ông hỏi sao đột ngột về nhà. Bà đặt bát cơm xuống lau nước mắt cho chị, lũ chó chạy đến liếm tay chị, tôi cũng lấy đầu dụi dụi vào người chị. “Trời ơi, cháu bị... bị bệ/nh gì thế?” - Bà hỏi giọng lo lắng. Tôi cũng sợ hãi, vì ốm thì phải tiêm th/uốc, uống th/uốc đắng, thậm chí có thể ch*t.

“Trầm cảm ạ...” - Chị gái nói xong lại òa khóc. “Trầm cảm là bệ/nh gì?” - Ông không hiểu. Tôi cũng ngơ ngác hỏi Đại Hoàng: “Trận Ngọc Ngọc là gì thế?”. Đại Hoàng lắc đầu. “Là lúc nào cũng buồn, chẳng muốn ăn uống gì, chỉ muốn khóc suốt thôi. Ông bà ơi, cháu không muốn đi đâu nữa. Hu hu...”

Chị gái khóc nức nở khiến đàn chó cụp đuôi, không khí trở nên ảm đạm. “Không đi thì thôi, bên ngoài toàn kẻ x/ấu b/ắt n/ạt cháu yêu của bà. Ở nhà với ông bà, ông bà nuôi cháu” - Bà ôm chị gái vỗ về. Ông gõ gõ điếu th/uốc nói: “Từ giờ cháu ở nhà chăn bò, ngắm cảnh xuân tươi đẹp cho khuây khỏa. Cây cối xanh mướt, cỏ non xanh rờn, nhìn nhiều vào tự nhiên sẽ vui”. Nghe ông nhắc đến mình, tôi vui mừng chạy vòng quanh cửa. Tuyệt quá! Từ nay được dạo chơi mỗi ngày, tôi nhất định sẽ khiến chị gái vui vẻ.

Kể từ đó, sáng chiều chị gái đều gọi tôi ra đồng. Ba anh em họ Hoàng cũng đi cùng. Chúng tôi rủ chị Mèo nhưng nó không thích. Thế mà lúc nào ra ruộng cũng tình cờ gặp nó, chị Mèo bảo đó là “duyên số”. Ông bà ngày nào cũng đi chợ m/ua đủ thứ ngon: thịt cá, xúc xích, mì gói. Mỗi lần chị gái ăn đều chia phần cho cả đàn.

“Ông ơi, sao ông tự cày ruộng một mình thế?” - Chị gái mang nước cho ông, thấy tôi đang lăn lộn bên bờ còn ông thì cặm cụi cày bừa, chị ngạc nhiên hỏi. “Con bê này còn nhỏ, đợi lớn hơn chút nữa hãy bắt nó làm” - Ông uống ừng ực ngụm nước. Chị gái nhìn tôi chằm chằm, im lặng. Ch*t rồi, chắc chị cũng giống người ở trại bò, không thích tôi nữa. Giờ học cày có kịp không?

5

Hôm sau, chị gái biến mất. “Chắc chị đi tìm người b/án mình rồi!” - Tôi gục đầu khóc nức nở. Nhị Hoàng nằm cạnh an ủi: “Đâu có, chị gái không b/án cậu đâu. Dù cậu lười nhất họ nhà bò nhưng nằm trên lưng cậu êm gh/ê lắm, hì hì”. “Nghéooo...” - Tôi càng khóc to hơn.

Mãi đến chiều chị gái mới về, không những thế còn dắt theo một “con bò sắt”. “Ông ơi, cháu m/ua máy cày rồi, từ giờ dùng cái này để làm đất nhé” - Chị gái vừa nói vừa biểu diễn cho ông xem. Ông lắc đầu: “Ôi dào, nó còn nhỏ mà, lớn lên tự khắc biết cày. Tốn tiền làm gì thế~”. “Thôi đi ông, giờ còn chẳng nỡ bắt nó làm, lớn lên ông lại càng nuông chiều” - Bà cười ông. “Cả làng bảo nhà mình nuôi bò như nuôi thêm con chó to b/éo ấy!” Chị gái bật cười - đó là nụ cười đầu tiên tôi thấy từ chị. Thấy chị cười, ông bà cũng cười theo rạng rỡ.

“Cậu cũng không muốn làm trâu ngựa đúng không? Chị cũng thế~” - Chị gái vừa cho tôi ăn sáng vừa nói một mình. “Người đẻ ra con la với ngựa làm sao được?” - Tam Hoàng thắc mắc. Nhị Hoàng cũng ngơ ngác: “Làng bên cạnh có cả la lẫn ngựa mà, có gì lạ đâu?”. Tôi lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa~”. Tôi chỉ không muốn làm bò thôi, chứ nếu được làm ngựa... tôi tưởng tượng cảnh phi nước đại như trên TV. Hóa ra cũng không tệ. Ngựa phi dáng đẹp lắm!

“Được rồi, từ nay tên cậu là La Mã, không còn là trâu ngựa của nhà ai nữa. Chúng ta đều không làm trâu ngựa, chúng ta có La Mã của riêng mình” - Chị gái đột nhiên reo lên. Tôi khóc òa. Đặt tên Ngựa đã đành, sao còn thêm chữ “La” (con la) nữa? Mẹ tôi dặn rồi: làm la còn cực hơn làm bò. Nhưng tiếng khóc của tôi vô ích, chị gái bảo đó là “nước mắt hạnh phúc”. Cả nhà gọi tôi là La Mã theo chị, ngay cả chị Mèo cũng thế.

6

“La Mã, chạy đi nào!”

“La Mã, cúi đầu chúc ông trường thọ!”

“La Mã, xoay vòng nào!”

Chị gái ngày càng thích dắt tôi đi chơi. “Ông ơi, La Mã như hiểu tiếng người ấy” - Bữa cơm, chị gái khoe phát hiện với ông. “La Mã nhà mình thông minh lắm, bò vốn dĩ linh thiêng mà” - Ông khen tôi. Bà đút cho tôi miếng cơm nói: “Hồi mới m/ua về, nó còn biết sủa như chó nữa đấy!”.

Danh sách chương

4 chương
03/11/2025 16:16
0
03/11/2025 16:16
0
06/11/2025 12:34
0
06/11/2025 12:32
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu