Sau Khi Thiếu Gia Giàu Có Hẹn Hò Với Tôi

Chương 6

06/11/2025 12:37

Dưới đây có rất nhiều bình luận——

"Đây không phải Tống Niệm sao? Hôm trước gặp ở thư viện còn mặc đồ rá/ch gió, giờ đã cua được hai đại gia rồi à?"

"Người trên đừng có xu nịnh giàu, gọi là 'cua' à? Cậu không thấy hai anh chàng cứ bám theo cô ấy sao? Chị Tống Niệm ơi dạy em vài chiêu với."

"Biết đâu người ta có 'kỹ năng đặc biệt' thì sao!"

"Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc rồi này. Trong cuộc thi đoán giới tính trong một giây, tôi đạt giải nhất, bạn cũng thử đi."

"Kẻ nào nói 'kỹ năng đặc biệt' kia, chắc cả ngày chẳng b/án được món nào nên đ/âm ra gh/en tị với ai cũng đúng."

......

Tôi lướt qua, may mà không nhiều người ch/ửi tôi lắm.

Chẳng đ/au chẳng ngứa, còn không bằng mất tiền khiến tôi buồn.

Đang chuẩn bị đi ngủ thì thông báo kết bạn của Thẩm Dịch hiện lên.

Do dự hai giây, tôi đồng ý.

Anh ta nhắn tin rất nhanh.

"Xin lỗi, hôm nay lại khiến em buồn rồi."

"Chuyện trên diễn đàn anh đã thấy, đã nhờ người xử lý rồi, những kẻ ch/ửi em anh sẽ tìm ra hết."

Đồng thời, tin nhắn của Cố Bạch cũng đến.

"Việc trên diễn đàn, anh sẽ bắt họ xin lỗi em."

Tôi trả lời cả hai cùng một nội dung: "Không sao đâu."

Cố Bạch chuyển khoản năm mươi triệu.

Thẩm Dịch cũng chuyển năm mươi triệu.

Mắt tôi sáng rỡ, cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại.

Nhận của ai trước đây, đúng là phiền n/ão ngọt ngào.

Cố Bạch: Nhận đi, mai anh dẫn em đi m/ua đồ. Đừng để bị chiếc khăn quàng cổ tầm thường đó dụ dỗ.

Thẩm Dịch: Coi như bồi thường, em nhận đi. Không thì đêm nay anh lại mất ngủ, đừng khóc trong mơ anh nữa.

22

Tuần thi cử tuyết rơi dày đặc, bận rộn như con quay nhưng vẫn đỡ hơn học kỳ trước.

Sau buổi thi cuối cùng, trận bão tuyết k/inh h/oàng ập xuống.

Tôi lê bước khó nhọc về phòng trọ.

Hôm nay là ngày cuối của trò "đại mạo hiểm".

Hình ph/ạt dành cho Cố Bạch đã kết thúc.

Trước tiên, tôi muốn nói vài lời cảm tưởng.

Cảm ơn quốc gia cảm ơn Đảng, cảm ơn trời cao đất dày, cảm ơn Cố Bạch, cảm ơn bản thân tôi.

Đã chia tay rồi thì không tiện tiếp tục ở đây nữa.

Cố Bạch không có nhà, tôi đang tính sẽ nhắn tin hay gọi điện báo.

Thu dọn đồ đạc xong, kéo khóa vali, tôi đứng dậy thì đụng mặt Cố Bạch.

Anh ta mặt mày hớn hở, tay cầm hộp quà nhỏ.

Hôm qua anh bảo sau khi thi sẽ tặng tôi bất ngờ.

Nhìn thấy cảnh tôi xách vali định đi, mặt Cố Bạch biến sắc.

"Em định đi đâu?"

Giọng anh the thé đầy gấp gáp.

"Ba em gây khó dễ cho em à? Hay là mẹ em?"

Làm gì có chuyện đó, chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc, tôi còn quên mặt hai người đó rồi.

Tôi lắc đầu, thành thật nói: "Chúng ta không phải chia tay rồi sao?"

Mặt Cố Bạch biến sắc liên tục.

"Sao lại thế? Anh đâu có nói..."

Nhìn thấy vẻ mặt quả quyết của tôi, Cố Bạch tái mét.

"Em biết từ khi nào? Ai nói với em? Thẩm Dịch? Anh gi*t thằng khốn đó..."

Cố Bạch tưởng tượng khả năng này rồi nổi gi/ận đùng đùng.

Tôi lắc đầu: "Không phải anh ấy, từ đầu em đã biết rồi. Nghe thấy trong nhà vệ sinh."

Cố Bạch sững sờ: "Vậy mà em vẫn đồng ý?"

Tôi thấy không cần giấu diếm, thành thật trả lời: "Vì anh chuyển cho em ba chục triệu."

Cổ Cố Bạch đỏ bừng: "Có tiền là em đồng ý à? Em có biết đây là trò đùa coi em như trò tiêu khiển không?"

Tôi bình thản nói: "Không sao, miễn là có tiền ki/ếm được."

Làm việc làm thêm cũng phải chiều khách, tôi đã quen rồi.

Hơn nữa lúc đó, trong túi tôi chỉ còn vài trăm.

Cổ họng Cố Bạch nghẹn lại: "Vậy ai cho em ba chục triệu em cũng đồng ý à? Em chỉ vì tiền thôi sao? Thẩm Dịch cũng được?"

Tôi suy nghĩ nghiêm túc rồi gật đầu.

Cố Bạch tức gi/ận, ném mạnh hộp quà trên tay lên sofa rồi quay người bỏ đi.

23

Tôi đoán anh ta muốn ch/ửi tôi, nhưng vì giữ phép lịch sự nên không nói ra.

Có nên đi dỗ anh ta không?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu tôi.

Thôi bỏ đi.

Tôi thở dài.

Tôi là ai mà dỗ nổi đại gia giàu có.

Hơn nữa, xe taxi đã tới chân nhà rồi, hủy đơn còn mất ba chục ngàn nữa.

Tôi nhặt chiếc hộp bị ném trên sofa, mở ra.

Là một con búp bê cầu nắng bằng len.

X/ấu xí nhưng dễ thương.

Quà sinh nhật à?

24

Tôi đăng ký ở lại trường vào kỳ nghỉ đông.

Đây là mùa đông ấm áp nhất trong hai mươi năm qua của tôi.

Quần áo ấm, ba bữa no nê, còn trả xong n/ợ học phí trước hạn.

Tôi tìm được việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, ban ngày làm việc, tối có thể tự do.

Ngày thứ ba ở lại trường, tôi bưng khoai tây chiên vào trường.

Giờ đã là người có thể thoải mái m/ua cả phần lớn rồi.

Thẩm Dịch cầm bó hoa chặn tôi lại.

Suýt nữa thì đ/á/nh rơi khay khoai tây.

Không phải chứ? Lại đến? Thần Tài lại chiếu cố tôi sao?

Tôi đã gom đủ tiền đặt cọc rồi mà.

Thẩm Dịch đỏ tai: "Em và Cố Bạch chia tay rồi phải không?"

Tôi gật đầu.

"Vậy... anh có thể..."

Bùm.

Anh ta lại bị đ/á bay.

Cố Bạch xuất hiện với gương mặt lạnh lùng.

Lần này Thẩm Dịch tự đứng dậy được.

Hai người đ/á/nh nhau tơi bời.

Tôi ra can.

Kéo Thẩm Dịch ra.

Anh ta ngại ngùng: "Anh không sao, nó chưa đ/á/nh trúng anh đâu."

Cố Bạch hét lên: "Cô ấy sợ mày đ/á/nh anh nên mới kéo mày ra đấy! Đồ ti tiện!"

Nói rồi lại xông vào đ/á/nh tiếp.

Không kéo nổi mọi người ơi.

Tôi buông tay, đi gọi bảo vệ.

25

Tôi tưởng chuyện này đã qua rồi.

Mười giờ đêm, Cố Bạch nhắn tin.

Anh đang đứng dưới ký túc xá.

Lúc tin nhắn hiện lên tôi hơi ngạc nhiên, tưởng anh đã chặn tôi rồi.

Khoác áo bông, tôi bước xuống.

Ngoài trời tuyết rơi.

Cố Bạch đứng đầu đầy tuyết, mũi đỏ lè.

Tôi thắc mắc: "Anh đứng đây bao lâu rồi?"

Cố Bạch ủ rũ: "Đánh nhau với Thẩm Dịch xong là đến đây luôn."

"Sao không nói với em?"

Lại hết th/uốc chữa rồi à?

Cố Bạch: "Anh tưởng em sẽ thấy, ít nhất bạn cùng phòng em cũng thấy rồi mách. Như vậy... em sẽ cảm động hơn."

Tôi gãi đầu: "Bạn cùng phòng em về hết rồi, em đang trên giường xem phim."

Dù sao cũng từng là Thần Tài của tôi, tôi giơ tay phủi tuyết trên đầu anh.

Danh sách chương

4 chương
03/11/2025 16:15
0
06/11/2025 12:37
0
06/11/2025 12:36
0
06/11/2025 12:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu