“Nói gì vậy chứ? Đã hơn 20 năm rồi, nhiều chuyện mẹ cũng không nhớ rõ nữa.”

Bà Dương thở dài nhẹ, tay thoa đều kem dưỡng da tôi m/ua cho bà, ngón tay lướt qua những nếp nhăn mờ ở khóe mắt. “Chẳng có gì để nói đâu.”

“Căn nhà cũ nát của hai mẹ con ta đây, còn chẳng đáng bằng chuỗi hạt trên tay lão ta.”

Qua ánh mắt, tôi thấu hiểu nỗi buồn của mẹ. Đó là tiếc nuối trước bước đi của thời gian, hoài niệm về tình bạn thuở thiếu thời hay có lẽ là những xúc cảm dâng trào năm xưa. Mẹ đã kiệt quệ sau bao năm hôn nhân, bị cuộc sống mài mòn hết những góc cạnh. Giờ đây, mẹ chẳng còn hát vang những khúc ca đầy khí thế nữa.

7

Tôi trở nên bạo dạn hơn, là nhân viên duy nhất trong văn phòng không sợ vị sếp băng sơn. Tôi chủ động đề nghị đổi phần cơm trưa mẹ làm lấy suất ăn dinh dưỡng từ nhà hàng sang trọng của sếp. Ông ấy đồng ý ngay mà không chần chừ một giây.

Sếp ăn ngon miệng, tôi cũng vậy. “Nghe nói bà ấy ly hôn rồi?” - sếp đột nhiên hỏi. Tôi bị nghẹn vì miếng bít tết cao cấp, vội uống ngụm nước khoáng đắt tiền. “Chưa đâu, lão già nhà không chịu ký đơn, tạm thời chưa ly được.”

“Cạch!” - Chiếc thìa inox rơi vào hộp cơm giữ nhiệt. Sếp nhíu mày khó chịu, vẻ mặt còn đ/áng s/ợ hơn lúc sáng họp phê bình quản lý. Nếu là trước đây, tôi đã sợ đến mức không dám thở. Nhưng giờ thì khác, tôi cúi xuống tiếp tục ăn.

“Nhưng sắp rồi, con đã có cách.” - Tôi nói trong miệng đầy thịt. Tôi đã nghĩ ra kế hoạch ép lão già ký đơn, trả lại tự do cho mẹ. Ánh mắt sếp nhìn tôi đầy vẻ hài lòng.

“Nhưng cần sếp giúp một chút.” - Tôi chân thành nhìn sếp. Kế hoạch này thực ra đã có từ lâu, nhưng thực hiện cần nhân lực và tài chính - thứ trước giờ tôi không có. Nhưng bây giờ, chỉ cần tôi lên tiếng là xong. Thậm chí chẳng cần viết đơn xin kinh phí, mọi thứ được thông qua ngay.

3 giờ chiều, tôi về lại ngôi nhà cũ. Không phải căn nhà tồi tàn hiện tại, mà là tổ ấm ba người ngày xưa. Giờ chỉ còn lão già ở đó. Căn nhà hướng tốt, mùa đông ấm hè mát, ánh sáng tràn ngập. Từ m/ua nhà đến trang trí, mẹ tôi một tay lo liệu. Mùa hè năm ấy, mẹ giám sát thợ sửa nhà đến mức kiệt sức phải nhập viện. Lão già lại viện cớ công tác trốn đi chơi xa, mượn tiền bạn bè đ/á/nh bạc đến mức không có tiền về.

Bước qua cửa, bao ký ức ùa về. Tôi hít sâu, phất tay. Những người đàn ông lực lưỡng phía sau cầm búa bắt đầu đ/ập phá. Tiếng ầm ầm vang lên, tôi ngồi trên sofa rút con d/ao nhỏ rạ/ch đệm ghế. Ánh nhìn lướt qua bàn kính, ký ức về ngày mẹ quyết định ly hôn sống lại.

Tất cả cũng vì tôi. Nếu không ly hôn, có lẽ tôi đã bị lão già đ/á/nh ch*t trong phòng khách, hoặc bị ép gả cho đứa con tự kỷ của chủ n/ợ. Hồi ấy, đầu tôi đ/ập vào bàn kính đến mức m/áu me be bét, ý thức mơ hồ. Năm mươi triệu n/ợ nần khiến lão già dễ dàng b/án đứng hôn nhân của con gái, đ/ập tan mọi ảo tưởng về tình phụ tử.

Mười phút sau, lão già đi làm về. Việc đ/ập phá cũng vừa hoàn thành. Chiếc bàn ăn duy nhất trong phòng khách vỡ tan trước mặt hắn, sàn nhà nứt toác. Mảnh vỡ và bụi bặm bay khắp nơi. “Các người làm cái quái gì thế!”

Tôi núp sau ba người đàn ông: “Ông ký đơn không?”. “Không ký, ngày mai tôi đ/ập xe ông, ngày kia đ/ập trạm bảo vệ.”

Lão già r/un r/ẩy mặt mày tái mét, ch/ửi tôi là đồ nghịch tử bất hiếu. Nhưng tôi không quan tâm nữa. Tay sờ lên vết s/ẹo trên trán, tôi cầm búa đ/ập vỡ tấm ảnh gia đình treo tường. “Nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi.”

8

Lão già như được ai mách nước, bắt đầu dùng chiêu tình cảm dụ mẹ tôi về. Hắn nhắn tin hối lỗi, từng câu từng chữ đẫm nước mắt, còn kịch tính hơn phim tâm lý tình cảm. Nhưng tiếc thay.

SIM điện thoại của mẹ đang ở tay tôi. “Vợ à, em quên những kỷ niệm ngọt ngào của chúng ta rồi sao? Thuở nghèo khó nhưng tràn đầy yêu thương, cùng nhau gây dựng tổ ấm.”

“Anh thật lòng hối cải, từng giây từng phút đều ăn năn. Em về đi, anh cần em.”

“Người yêu của anh, hãy tin anh lần này.”

Tôi ngáp dài, tức gi/ận vì bị đ/á/nh thức trưa nên trả lời từng tin: “Cùng nhau gây dựng? Anh gây dựng bộ bài à? Đúng là anh chẳng có gì, kể cả lòng tự trọng.”

“Hối cải tốt lắm, anh cứ tiếp tục đi.”

“Tin một lần năm mươi triệu, chuyển khoản trước.”

Một lúc sau, lão già nhận ra. “Mày cầm điện thoại mẹ mày? Đồ khốn...”

“Ký không?”

“Chuyện của bố mẹ mày, mày xen vào làm gì?”

“Ký không?”

“Tao là bố mày, làm thế này sẽ bị trời ph/ạt!”

“Không ký thì cúp máy.”

“Đừng cúp!”

Tôi để xa điện thoại. Phòng trà yên tĩnh khiến tiếng gào thét đi/ên cuồ/ng của hắn vang rõ. Sếp đứng cạnh tôi khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh như sắp khai chiến. “Đưa tiền tao mới ký, một trăm triệu!”

Tôi cúp máy thẳng. Đúng là mơ giữa ban ngày. Có một trăm triệu, tôi đã chẳng phải ở đây pha trà rót nước.

“Tôi cho, bảo hắn ký đi.” - Sếp lên tiếng.

“Không được.”

Tôi từ chối. Nếu sếp và mẹ thành đôi, số tiền đó sẽ là tài sản chung. Mất một đồng tôi cũng đ/au lòng thay mẹ.

Kế hoạch sơ bộ thành công, nhưng để lão già ký đơn cần thêm hành động quyết liệt.

9

Bà nội tôi mừng thọ, tất cả con cháu phải có mặt. Khi tôi xuất hiện, những người họ hàng đang nói chuyện bỗng im bặt. Lão già giơ tay định xông tới, nhưng thấy ba người lực lưỡng phía sau tôi liền trợn mắt kinh hãi.

Danh sách chương

5 chương
03/11/2025 16:14
0
03/11/2025 16:14
0
06/11/2025 12:17
0
06/11/2025 12:16
0
06/11/2025 12:14
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu