Con trai làm bài tập không nghiêm túc, tôi không nhịn được nên gi/ật điện thoại của cháu. Ông bố chồng vốn hay bao che liền túm tóc tôi, t/át cả chục cái. "Mày chỉ là đứa ở đợ biết nấu cơm giặt đồ, có tư cách gì m/ắng cháu tao? Đồ ngoại tỉnh rẻ rúng, mày có nhận lỗi không?" Chồng và chị chồng không ai đứng ra bênh vực, thậm chí còn ép tôi quỳ xin lỗi ông cụ. Tôi bùng n/ổ. Dù vốn hiền lành không dám cãi lời, dù xa nhà không có họ hàng che chở, nhưng tôi không phải con kiến hèn mọn cho họ giày đạp. Họ dám đ/á/nh tôi, tôi sẽ quật ngã cả nhà họ.

1

Con trai vừa làm bài vừa dán mắt vào điện thoại, một tiếng đồng hồ vẫn chưa làm xong nửa bài kiểm tra. Tôi không kìm được nên gõ bàn nhắc nhở: "Trần Tiểu Quân, cất điện thoại đi, tập trung vào bài đi con." Nó không thèm nhìn, đẩy tay tôi ra: "Còn sớm mà, đừng làm phiền." Sớm ư? Từ sáng đến trưa rồi còn bảo sớm. Không thể nhịn nổi, tôi gi/ật lấy điện thoại. Cháu bị ông bà nuông chiều quen rồi, thấy tôi tịch thu liền chạy đi mách ông nội: "Ông ơi cho cháu điện thoại, mẹ không cho cháu xem." Ông bố chồng mặt đen như cột nhà ch/áy bước ra: "Tránh ra, để ông dạy nó." Chẳng thèm phân trần phải trái, lão thẳng tay t/át tôi một cái. "Lưu Quyên mày bị đi/ên à? Ngày nào mày cũng soi mói cái điện thoại của cháu, thời buổi này rồi mà cứ coi điện thoại như hổ đói." Má đỏ rát, tôi choáng váng vì cái t/át bất ngờ. Cả đời hiền lành chưa từng bị ai động tay, hôm nay lại vì cái điện thoại mà bị bố chồng t/át. Tôi tất nhiên không phục. "Bố, bố mẹ cứ nuông chiều cháu thế này thì hỏng mất người thôi." "Mày lo việc của mày đi, quét nhà giặt đồ nấu cơm, lo cho xong việc đi. Cháu tao không cần mày dạy." Thật không thể chấp nhận nổi. Con đẻ của tôi mà tôi không có quyền dạy dỗ?

2

Tôi bừng bừng nổi gi/ận: "Bố, nó là con tôi, bố mẹ suốt ngày bênh vực thế này không được." Đây là lần thứ N tôi đề cập vấn đề này. Từ khi con trai chào đời, ông bà đã như vậy. Tôi cấm đoán điều gì, họ liền làm ngược lại. Tôi bắt con hạn chế xem TV, ông lập tức bật hoạt hình rồi đưa remote cho cháu. Tôi dạy con ngồi nghiêm chỉnh khi ăn, bà lại để cháu nằm dài trên ghế sofa, tự tay đút từng muỗng. Tôi ngăn con ăn đồ ăn vặt, bà m/ua cả thùng mì cay bim bim về chất đống. Tóm lại, họ cố tình làm ngược ý tôi mọi chuyện. Ông bố chồng giơ tay, khi tôi không kịp phòng bị, cái t/át thứ hai nện vào mặt tôi. "Mày còn dám cãi à? Nhà này bao giờ đến lượt đứa ngoại lai như mày lên tiếng? Đồ nhà quê rẻ mạt, nhớ cho kỹ, Tiểu Quân là cháu đích tôn họ Trần, không phải con nhà họ Lưu của mày." Hai cái t/át liên tiếp khiến tôi đi/ên tiết. Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào gương mặt nhăn nheo của lão: "Bố, tôi gọi bố một tiếng ba là kính trọng ông làm bề trên. Ông cũng đừng có vô phép đ/á/nh đ/ập tôi." Suốt ngày tôi cặm cụi chăm lo cho cả nhà từ cơm nước đến giặt giũ. Chồng tôi đi làm ki/ếm tiền, dù không khá giả nhưng cũng đủ sống. Tôi chỉ mong cả nhà bình yên khỏe mạnh, không đòi hỏi gì hơn. Có lẽ vì nhu mì quá lâu khiến lão hiểu nhầm, tưởng tôi là con kiến dễ b/ắt n/ạt nên mới dám tùy tiện ra tay. Thấy tôi dám chống đối, lão càng đi/ên tiết. Lão túm tóc tôi, đ/ập đầu tôi vào tường. Đầu óc tôi ù đi, cảm nhận được thứ gì đó nóng hổi chảy xuống trán. Đưa tay lên lau, m/áu đỏ lòm.

3

"Mẹ ơi, mẹ chảy m/áu rồi!" Trần Tiểu Quân vốn gh/ét tôi cũng hoảng hốt kêu lên. "Ông bà ơi, mẹ chảy m/áu rồi, đưa mẹ đi viện thôi." Bà mẹ chồng khoanh tay đứng nhìn, không có ý định can ngăn: "Nó đáng đời, ngày ngày lo chuyện bao đồng, không biết đây là nhà ai à? Đồ ngoại tỉnh rẻ tiền, ở nhà người ta mà không biết giữ mồm giữ miệng." "Phải đấy!" Lão bố chồng nhổ nước bọt, giọng càng hung hăng: "Hôm nay lão dạy cho mày bài học nhớ đời, từ giờ trở đi trong nhà này c/âm như hến, ít nói nhiều làm, rõ chưa?" Tôi sờ lên vết m/áu nóng hổi trên trán. Nhớ lại những năm tháng xa nhà theo chồng. Ngày ấy bố mẹ phản đối kịch liệt, nhưng tôi m/ù quá/ng vì tình yêu, nhất quyết lấy Trần Tuấn. Tôi tưởng anh ta thật thà đáng tin, nào ngờ bố mẹ chồng lại không dễ chịu. Nhưng đây là lựa chọn của tôi, có khổ cũng phải tự gánh. Tôi luôn sống khép nép trong nhà này, chưa từng to tiếng hay cãi lời bố mẹ chồng. Vậy mà hôm nay vẫn bị đ/á/nh. Nghĩ đến đây, tôi chợt tỉnh ngộ. Nhẫn nhục không đổi được sự tôn trọng. Trốn tránh không mang lại bình yên. Tôi đứng dậy, bàn tay dính m/áu vung thẳng vào mặt nhăn nheo của lão, trả lại một cái t/át thật mạnh. Lão suýt ngã dúi dụi, loạng choạng mãi mới đứng vững. Lão trợn mắt ch/ửi bới: "Mày... mày dám đ/á/nh lại lão? Hôm nay mày không muốn sống nữa à?"

4

Lão tức gi/ận túm ch/ặt tóc tôi: "Bà già, lại đây phụ tao, hôm nay không dạy cho nó biết thân thì mai mốt nó làm lo/ạn nhà này." Bà mẹ chồng nghe lời, chạy lại ghì đầu tôi xuống bắt quỳ gối. Tôi giãy giụa nhưng không chống cự nổi hai người. Lão bố chồng như đi/ên, t/át tới tấp vào mặt tôi, miệng không ngừng lảm nhảm: "Ch*t đi, nhận lỗi chưa?" M/áu chảy càng nhiều, mờ cả mắt tôi.

Danh sách chương

3 chương
03/11/2025 16:24
0
03/11/2025 16:24
0
07/11/2025 08:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu