Nấm Trường Sinh

Chương 3

07/11/2025 08:08

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tuy bà ấy không thể đi mà chỉ bò được, nhưng có bùa che mắt của anh cộng thêm giờ đã qua hơn nửa ngày, chắc chắn bà ấy đã trốn đi rất xa rồi.

"Ban đầu chúng tôi chỉ nghi ngờ anh, cố tình không làm theo cách anh nói. Nếu anh thực sự là người tốt, ắt sẽ không trách chúng tôi. Không ngờ, anh quả nhiên chẳng phải người tử tế!"

"Bà ấy chạy về hướng nào?" Khúc Trường Ca siết cổ tôi, "Nói mau! Mẹ mày chạy về hướng nào?"

Tôi cười lạnh: "Có giỏi thì gi*t tôi đi, dù sao tôi cũng không nói."

"Mày!" Khúc Trường Ca gi/ận đỏ mặt.

Đột nhiên hắn cười gằn: "Tao sẽ ném mày về làng, để bà nội mày thay tao dạy dỗ mày."

15

Khúc Trường Ca điểm huyệt khiến tôi tê liệt, quăng tôi trước cửa trại trồng nấm rồi bỏ đi.

Khi bà nội và mọi người trở về, thấy tôi co quắp trước cửa, bà gi/ận sôi m/áu, túm cổ tôi dựng dậy, bẻ cành cây đ/á/nh túi bụi.

Đánh g/ãy ba cành cây liền, đến trưởng thôn cũng không đành lòng, ngăn lại: "Chị cả, đ/á/nh nó không giải quyết được gì đâu, hỏi xem mẹ nó đi đâu rồi."

Hiệu lực điểm huyệt đã hết, nhưng tôi nhất quyết không chịu nói.

Trưởng thôn bảo bà nội treo tôi lên xà nhà, bỏ đói ba ngày.

Bà nội là người thế nào?

Trưởng thôn bảo treo, bà còn buộc thêm hai viên gạch vào chân tôi cho hả gi/ận.

16

Tôi bị treo như thế đến nửa đêm, người đ/au nhức, cảm giác như cơ thể sắp bị x/é làm đôi.

Nhưng may thay, cuối cùng mẹ tôi đã trốn thoát.

Trong lòng tôi thầm c/ầu x/in trời cao cho mẹ thoát khỏi làng thành công.

Nhưng thoát khỏi làng rồi, bà ấy có thể làm gì?

Lòng tôi chợt hoang mang.

Dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ở lại làng chắc chắn chỉ có đường ch*t.

Nghĩ vậy, lòng tôi chợt ấm lại.

Nhưng ông trời lại tước đi niềm an ủi cuối cùng ấy.

Sáng hôm sau, có người chạy đến báo tin mẹ tôi đã tr/eo c/ổ t/ự v*n trên cây ở phía tây làng.

17

Mẹ tôi vất vả trốn thoát, sao có thể t/ự s*t?

Bà nội thả tôi xuống, bắt tôi cùng bà khiêng th* th/ể về.

Bất chấp đ/au đớn toàn thân, tôi loạng choạng chạy đến, thấy mẹ bị tr/eo c/ổ bằng sợi dây trắng dày trên cây.

Đến gần mới nhận ra sợi dây trắng ấy không phải thừng gai, mà được bện từ những sợi nấm kết lại.

Chúng tôi đưa th* th/ể mẹ về trại trồng nấm.

Tôi khóc lóc bên th* th/ể mẹ.

Bà nội định đào hố ch/ôn qua loa, tôi nhất quyết ngăn cản.

Bà m/ắng vài câu rồi vào phòng ngủ.

Đau lòng và kiệt sức, tôi gục xuống th* th/ể mẹ thiếp đi.

18

Không biết ngủ bao lâu, tiếng ch/ửi rủa đ/á/nh thức tôi.

Mở mắt thấy trại trồng nấm đã bị dân làng gi/ận dữ vây kín.

Trên mặt, tay những người dân - tất cả vùng da lộ ra - đều nổi những vết lở loét, có chỗ còn mọc lên thứ nấm trông như nấm phân chó.

Xung quanh chất đầy x/á/c ch*t chó mèo, rắn chim, lông rụng sạch, trên lớp da trơn láng cũng chi chít thứ "nấm phân chó".

Hóa ra sáng nay, mọi sinh vật sống trong làng ngoài con người đều rụng hết lông, nổi cục u nhỏ, vỡ ra rồi bắt đầu mọc nấm.

Người dân vây nhà chúng tôi, đòi bà nội giải thích.

Bà nội bảo không liên quan.

Trưởng thôn đứng ra: "Chị cả, chuyện trại trồng nấm chị không thể không biết. Con dâu chị ở đó lâu ngày, giờ nó ch*t, cả làng bị nạn nấm tấn công."

19

Bà nội phủ nhận phắt: "Lúc Vĩnh Phương đi có dặn, đợi 19 năm sau thì thứ quái vật kia không quấy phá được nữa, trại trồng nấm sẽ ở được."

"Tôi vào ở sau 19 năm. Có chuyện gì xảy ra thì cũng tại Vĩnh Phương."

Đúng lúc ấy, giọng một bà lão vang lên: "Chuyện gì mà tại tôi thế?"

Trưởng thôn và mọi người gi/ật mình, quay lại nhìn, mặt mày hớn hở:

"Bà Vĩnh Phương về rồi!"

20

Mọi người dạt ra lối đi, một bà lão lưng hơi c/òng, tóc hoa râm bước ra từ đám đông.

Đây chính là bà Vĩnh Phương mọi người nhắc đến.

Tên bà Vĩnh Phương tôi cũng từng nghe qua, nghe nói bà là thầy cúng nổi tiếng trong vùng.

Nhưng từ sau vụ trại trồng nấm m/a ám năm đó, bà đã rời làng.

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về quá khứ của trại trồng nấm.

21

Trại trồng nấm vốn là nơi dân làng trồng nấm.

Những năm đói kém, đến nấm cũng không mọc nổi, nơi này bị bỏ hoang.

Dân làng không đủ ăn, đẻ con không nuôi nổi, con trai thì giữ lại, con gái đều bỏ vào trại trồng nấm.

Kẻ còn chút lương tâm thì thỉnh thoảng ném ít đồ ăn vào, kẻ nhẫn tâm hơn thì quên luôn đứa con gái.

Không ngờ khi có người vào, trại trồng nấm lại mọc lên vài cây nấm.

Những đứa bé gái sống nhờ đồ ăn khô và nấm trong đó.

Người ngoài đói mờ mắt, nhìn vào trại trồng nấm mà chảy nước miếng.

Rồi một đêm nọ, có kẻ cầm d/ao chui vào, ra về với miếng thịt trên tay.

Nửa đêm, mùi thịt hầm lan tỏa khắp làng.

Từ đó về sau, làng thỉnh thoảng lại có thịt phát.

Và những bé gái vẫn tiếp tục bị nh/ốt vào trại trồng nấm.

22

Sau này, qua cơn đói kém, đời sống dân làng khá hơn, không ai bỏ con gái vào trại trồng nấm nữa.

Nhưng mấy bé gái còn sót lại trong đó, mặt mày thân thể đầy s/ẹo, không còn hình dạng con người.

Trưởng thôn nghĩ nếu thả ra, chúng sẽ trả th/ù làng, lại khó giải thích với bên ngoài, hơn nữa mọi người đã nghiện thứ thịt đó, không thể bỏ ngay được.

Danh sách chương

5 chương
03/11/2025 16:24
0
03/11/2025 16:24
0
07/11/2025 08:08
0
07/11/2025 08:07
0
07/11/2025 08:05
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu