Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Mẹ ơi, con hình như bị ngộ đ/ộc thực phẩm rồi, bố bảo không có thời gian đưa con đi viện, mẹ về nhanh đi ạ!”
Giọng khóc giả vờ của con trai khiến lòng tôi lạnh buốt. Giả vờ đồng ý rồi cúp máy, tôi mở camera giám sát trong nhà.
Đây là chiếc camera ẩn tôi lắp để theo dõi con học bài, chỉ mình tôi biết sự tồn tại của nó. May mắn là tôi chưa tháo khi đi xa.
Mở camera, tiếng cười giòn tan của con vang lên: “Bố ơi, nếu con dụ được mẹ về thì sau này không phải đi học nữa đúng không?”
Cố Trầm Chu một tay bế con, tay kia vuốt ve con thanh xà quấn quanh đùi, giọng âm trầm: “Chỉ cần dụ được mẹ mày về, khi cô Thanh hóa thành người được, chúng ta sẽ có tiền tiêu mấy đời không hết. Lúc đó không những được nghỉ học, bố còn m/ua luôn trường cho mày làm hiệu trưởng!”
Cố Trầm Chu nói đầy khí thế, con trai nhảy cẫng trên sofa reo hò: “Tuyệt quá! Mẹ ch*t là con không phải học, lại làm hiệu trưởng nữa! Con sẽ bắt cô giáo chủ nhiệm cõng con chơi!”
Nghe những lời ngây ngô của con, tôi cười lạnh lùng hướng đến trụ sở công an thành phố.
14
Tôi cố ý dời lịch về nhà muộn hai tiếng so với hẹn. Kiếp trước đến khi ch*t tôi mới biết, con thanh xà này vì độ kiếp nên trọng thương, không dám hóa thân nên phải ăn thịt người để chiếm x/á/c. Lần này không có tôi làm vật thế thân, không biết nó sẽ chọn Cố Trầm Chu hay Cố Niệm Bạch làm thân x/á/c mới?
Việc tôi báo cảnh sát khiến cấp trên đặc biệt quan tâm. Chẳng mấy chốc, những nhân vật đặc biệt cải trang thành thường dân đã cùng tôi trở về khu nhà cũ.
Khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi dựng tóc gáy, chân mềm nhũn. Trong phòng khách, bóng dáng con trai đã biến mất, chỉ còn chiếc đồng hồ thông minh trên sàn. Một con rắn khổng lồ cao bằng hai tầng nhà cuộn trụ giữa phòng, đầu rắn hình tam giác ngẩng cao. Nửa dưới cơ thể Cố Trầm Chu đã bị nuốt chửng vào bụng rắn, chiếc bụng phình to đang co bóp dữ dội để nuốt trọn anh ta.
Thấy tôi, Cố Trầm Chu gào thét: “Vợ ơi! Sương Sương! C/ứu anh… Gọi cảnh sát mau!”
Tôi lùi hai bước, nhìn anh ta lạnh lùng như cách anh nhìn tôi kiếp trước: “Cố Trầm Chu, một kẻ phàm tầm thường sao dám so với tiểu Thanh tu ngàn năm? Được làm thân x/á/c cho nó là vinh hạnh của anh. Cứ yên tâm mà đi đi, tiểu Thanh sẽ dùng thân thể anh sống nghìn năm vạn năm. Phải cảm ơn nó mới đúng – không có nó thì làm sao một kẻ phàm như anh được trường sinh?”
Nghe những lời này, Cố Trầm Chu phát đi/ên. Anh ta giãy giụa, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Vợ ơi! Anh sai rồi! Xin em, vì tình nghĩa vợ chồng…”
Mùi m/áu tanh lạnh của rắn tràn ngập không khí. Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Chu tái nhợt thoi thóp. Đôi mắt rắn xanh lạnh lẽo đầy h/ận th/ù nhìn về phía tôi – nó đã nhận ra tôi. Nhưng sao được? Sau lưng tôi là sức mạnh của Tổ quốc!
15
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt rắn, khẽ mấp máy: “Chờ ch*t đi!”
Ngay lập tức, hàng chục nhân vật đặc biệt trang bị vũ khí tối tân từ đâu xuất hiện. Pháp khí và bùa chú tấn công dồn dập khiến thanh xà gào thét, cố nhả Cố Trầm Chu ra. Cố Trầm Chu bị quật mạnh đến g/ãy xươ/ng sườn, rên rỉ rồi ngất lịm.
Mười phút sau, trận chiến kết thúc. Con rắn khổng lồ nằm phủ phục trên sàn. Tôi chạy đến gọi đi/ên cuồ/ng tên chồng con. Nghe tin con trai mất tích, các nhân vật đặc biệt nhìn bụng rắn phình to ra lệnh mổ bụng. Một cơ thể nhỏ bé trong bộ đồ yếm rơi ra, da thịt đã bị dịch vị ăn mòn nghiêm trọng…
Tôi choáng váng ngất đi.
Tỉnh dậy trong bệ/nh viện, nghe nói chồng con đều ở phòng bên, tôi vật vã bò sang. Trên hai giường bệ/nh song song, Cố Trầm Chu nằm g/ãy sáu xươ/ng sườn, nửa dưới cơ thể bị dịch vị rắn ăn mòn phải c/ắt c/ụt. Con trai toàn thân băng bó, đôi mắt đã m/ù, miệng lẩm bẩm “mẹ ơi”.
Thấy tôi, Cố Trầm Chu mừng rỡ: “Vợ ơi! Anh biết em không bỏ anh con được! Anh bị con yêu rắn lừa gạt thôi! Em tha thứ cho anh nhé? Giờ nó ch*t rồi, sau này…”
16
Tôi thở dài cúi xuống thì thầm bên tai anh ta: “Cố Trầm Chu, chúng ta… không thể nào như xưa được nữa rồi…”
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook