Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cũng chẳng thể nói là thích hay không. Thực ra tôi có thể cảm nhận tâm trạng không vui của Phó Cấn Hoa, có lẽ đã không vui từ trước bữa tiệc tối, hoặc cũng có thể là sau khi Lý Quân xuất hiện.
Anh ấy đêm nay uống khá nhiều rư/ợu.
Khi trở về phòng tân hôn, anh dựa vào vai tôi, không biết là say mấy phần tỉnh mấy phần.
Làm vợ, quan tâm đến tâm trạng chồng cũng là nghĩa vụ. Tôi hỏi anh: "Dạo này rốt cuộc anh sao vậy?"
Phó Cấn Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn kỹ mới phát hiện mắt anh hơi đỏ, trông như vừa chịu oan ức lớn. Anh nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng mở lời:
"Tạ Vân Thư, bao giờ em mới dẫn anh đi gặp con chim hoàng yến em nuôi bên ngoài? Rốt cuộc nó có gì hấp dẫn em?"
Chim hoàng yến? Sao Phó Cấn Hoa vẫn biết chuyện này?
Từ khi biết anh có thể gh/ét chim chóc, tôi đã không định nhắc tới. Vợ chồng hôn nhân sắp đặt, tôi nuôi một chú chim nhỏ bí mật bên ngoài có sao đâu?
Tôi sững lại giây lát mới hỏi ngược lại: "Anh muốn gặp?"
"Ừ." Phó Cấn Hoa cúi mi mắt.
Tôi nắm tay anh, vừa gọi cho tài xế vừa kéo anh đứng dậy: "Đi, chúng ta đi gặp ngay bây giờ."
Trời mới biết chú chim nhỏ của tôi đáng yêu thế nào. Trước đây sợ Phó Cấn Hoa biết rồi không thích, tôi còn chẳng dám đăng lên mạng xã hội. Chỉ nhắc qua với Lâm Thanh Lan, mà cô ấy hình như cũng không tán thành việc tôi nuôi chim.
Có lần tôi gửi ảnh chim cho cô ấy, Lâm Thanh Lan trả lời: "Con gà b/éo này ở đâu ra thế?"
Ai mà b/éo chứ? Chỉ là lông nhiều một chút! Đáng yêu đến mức phồng lên thôi mà.
Trên đường đi, Phó Cấn Hoa vẫn u sầu. Nhưng khi sắp tới nơi, anh bỗng nói: "Anh nhớ đây là biệt thự em từng ở, em cho nó sống ở đây?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Anh không thích ư? Lẽ nào tôi phải đuổi chim của mình ra đường? Một chú chim nhỏ thôi mà, nó chỉ hơi ồn ào, chim thì có tội tình gì?
Phó Cấn Hoa thở dài: "Anh còn chưa từng tới đây bao giờ."
Tôi không hiểu ý anh lắm, tôi đâu chỉ có mỗi căn nhà này. Anh chưa tới đây nhưng đã từng tới những nơi khác mà.
Xuống xe, Phó Cấn Hoa trong trạng thái nửa say vẫn kiên quyết đan tay vào tôi mới chịu bước vào. Bà Vương bị đ/á/nh thức nhìn thấy chúng tôi liền chào hỏi rồi về phòng ngủ tiếp.
Phó Cấn Hoa lại thở dài: "Em còn thuê người chăm sóc riêng cho nó."
Lúc này tôi mới hiểu ra - anh đang gh/en. Nhưng gh/en với một chú chim tròn xoe làm gì? Đàn ông s/ay rư/ợu đều vô lý thế này sao?
Tôi kéo Phó Cấn Hoa thẳng ra chuồng chim phía sau, mở cửa bước vào. Chuồng chim khá rộng. Vừa vào đến nơi, trên cành cây vang lên tiếng "chiu" rồi một tràng hót líu lo nghe khá hay, dù hơi ồn.
Chú chim nhỏ màu vàng tươi trên cành vỗ cánh bay vài vòng rồi đậu xuống lòng bàn tay tôi. Tôi nâng niu chú chim như báu vật cho Phó Cấn Hoa xem: "Anh xem này, nó có đáng yêu không?"
Phó Cấn Hoa trông có vẻ sửng sốt: "Đây là chim hoàng yến em nuôi?"
"Đúng vậy, chim hoàng yến Gloucester." Tôi xoa đầu chú chim, không biết có phải ảo giác không mà trông nó lại càng bồng bềnh hơn chút nữa. Phải nhắc bà Vương chú ý khẩu phần ăn mới được.
"Nuôi chim sao phải lén lút?" Giọng Phó Cấn Hoa đầy ngờ vực.
Tôi nhìn anh rồi lại nhìn chú chim đáng yêu: "Tại nghe nói anh gh/ét chim hoàng yến, em mới nuôi ở ngoài, thỉnh thoảng đến thăm thôi."
Phó Cấn Hoa nhìn chú chim trong tay tôi, lẩm bẩm: "Anh cứ tưởng là..."
"Anh tưởng là gì?" Tôi nheo mắt lại. Dù có chậm hiểu đến mấy, tôi cũng nhận ra từ giọng điệu của Phó Cấn Hoa rằng "chim hoàng yến" này không đơn thuần là chim.
Phó Cấn Hoa im lặng. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, người đàn ông quyết đoán bên ngoài hiếm khi lộ vẻ hối lỗi như thế. Sau khi tra hỏi mãi, mới biết được sự thật.
"Thế ra anh về nước sớm, dạo này suốt ngày ở nhà, còn... là vì tưởng em nuôi trai trẻ bên ngoài?"
Những thay đổi gần đây của Phó Cấn Hoa tôi đều thấy, chủ yếu là về nhà nhiều hơn, hay làm nũng hơn, nhưng không để ý lắm.
Tôi càng không hiểu: "Sao hôm về nước anh không nói thẳng với em?"
Ánh mắt Phó Cấn Hoa lại mang theo nỗi niềm khó tả: "Anh không dám." Đôi mắt vẫn đỏ hoe, anh cúi đầu dựa vào cổ tôi: "Nếu anh nói ra, em chọn nó mà không chọn anh thì sao?"
Nghe đến đây, tôi thực sự muốn lắc cho nước trong đầu Phó Cấn Hoa đổ ra ngoài: "Anh là chồng em, em không chọn anh thì chọn..." Nói đến nửa chừng, tôi thở dài: "Thôi, em cũng có lỗi."
Tôi tưởng anh gh/ét chim, anh tưởng tôi có người tình, giữa chúng tôi vẫn còn chiếc bóng hôn nhân sắp đặt che khuất, khiến cả hai đều không dám hỏi han nhau nhiều. Giữa tôi và Phó Cấn Hoa tồn tại vấn đề giao tiếp nghiêm trọng.
Chú chim nhỏ được đưa về tổ trên cành, vẫn ríu rít hót mãi, thật đáng yêu. Tôi và Phó Cấn Hoa lên lầu. Giờ này đương nhiên không định đi đâu nữa. Trên lầu chỉ có phòng ngủ của tôi trước khi kết hôn là được dọn dẹp hàng ngày, có thể nghỉ ngơi ngay.
Chỉ là ở đây không có quần áo đàn ông, đành mượn khăn tắm của tôi cho Phó Cấn Hoa dùng tạm. Đã khuya rồi, tôi không nói nhiều, vào phòng tắm trước.
Vừa bước ra đã bị một vòng tay ôm ch/ặt. Phó Cấn Hoa thì thầm bên tai tôi: "Anh xin lỗi, anh không nên hiểu lầm em. Nếu em gi/ận, cứ đ/á/nh anh m/ắng anh, nhưng đừng làm ngơ anh."
Cơ thể anh mang theo mùi thơm sau khi tắm, chỉ quấn khăn ở phần eo, những phần khác không có vải che phủ. Cơ ng/ực, cơ bụng và các dấu vết tập luyện trên người đều hiện rõ. Rất đẹp mắt. Tôi thậm chí không phân biệt được anh đang xin lỗi hay đang quyến rũ.
"Phó Cấn Hoa, anh ngồi xuống đi." Tôi đẩy anh ngồi trên giường, đứng trước mặt để tạo thế cao hơn, nhìn thẳng vào mắt anh: "Nếu trước đây anh nghĩ em ngoại tình, vậy suốt thời gian qua anh như thế này là ý gì?"
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook