Chậm Trễ Về Nhà

Chương 3

07/11/2025 08:42

Cố Viễn liếc nhìn tôi.

Như thể tôi vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.

"Không thì sao? Em còn định theo anh lên đại học nữa à?"

Anh bước đến cửa thay giày.

"Đừng động vào máy tính của anh," anh chỉ chiếc laptop đen trên bàn, "cấm đụng vào sách. Đói thì uống nước. Anh tối mới về."

"Tối?" Tôi sợ hãi hỏi.

"Không hiểu à?" Cố Viễn mở cửa.

"Anh ơi!" Tôi chạy tới túm lấy vạt áo anh.

Anh khó chịu gi/ật tay lại.

"Đừng... đừng bỏ em lại," tôi khóc nức nở, "Tối nay anh có về không? Anh nhất định về nhé? Anh đừng bỏ em..."

Cố Viễn nhìn bàn tay tôi đang nắm ch/ặt vạt áo, im lặng hồi lâu.

Ánh sáng bên ngoài lọt vào, tôi thấy đôi mắt đen của anh không chút xúc cảm.

Anh gỡ tay tôi ra.

"Anh sẽ về."

Nói rồi anh bước ra, đóng sầm cửa lại.

"Cạch."

Tiếng khóa cửa vang lên.

5

Cố Viễn thật sự đã đi rồi.

Tôi một mình trong căn nhà tối om xa lạ này.

Tôi không dám bật đèn.

Sợ tốn điện.

Dì Lưu từng nói, đồ vô dụng như tôi đến hít thở cũng là lãng phí tiền bạc.

Tôi ôm chú gấu bông, co rúm trên sofa.

Thời gian trôi chậm kinh khủng.

Tôi không biết bây giờ là mấy giờ.

Bụng tôi cồn cào.

Gói mì ăn liền sáng sớm đã tiêu hết từ lâu.

Tôi mò vào bếp, vặn vòi nước uống vài ngụm.

Nước lạnh buốt.

Uống vào bụng càng thêm khó chịu.

Tôi lại trở về chiếc sofa.

Tôi nhớ mẹ quá.

Sau khi mẹ mất, anh trai đưa tôi đi nơi khác.

Dì Lưu bảo, anh gh/ét tôi vì tôi là gánh nặng.

Tôi ôm gấu bông thì thầm:

"Gấu ơi, anh trai có thật sự bỏ em không? Tối nay anh ấy có về không?"

Gấu bông không biết nói.

Căn phòng yên ắng đến đ/áng s/ợ.

Tôi sợ.

Tôi bò xuống sofa, tìm nơi an toàn hơn.

Không dám vào phòng anh.

Tôi thấy góc phòng khách có chiếc tủ quần áo cũ.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng mở ra.

Mùi long n/ão xộc lên mũi.

Dưới cùng tủ có mấy thùng giấy.

Tôi mở chiếc trên cùng.

Bên trong toàn sách cũ.

Và một cuốn album ảnh.

Tôi cẩn thận lấy ra mở xem.

Trang đầu là người phụ nữ rất xinh đẹp.

Nụ cười dịu dàng.

Là mẹ.

Tôi sờ lên gương mặt trong ảnh, nước mắt rơi lã chã.

Lật trang tiếp.

Mẹ đang bế một em bé sơ sinh.

Đứa bé nhỏ xíu quấn trong chăn.

Bên cạnh có cậu bé độ mười ba mười bốn tuổi.

Mặc đồng phục trắng xanh, tóc c/ắt ngắn, dáng g/ầy.

Vẻ mặt hơi căng thẳng.

Tay đặt nhẹ lên cánh tay mẹ.

Tôi nhận ra.

Là Cố Viễn.

Là anh trai.

Lật tiếp, tôi thấy tấm ảnh nhỏ.

Trong ảnh, mẹ bế tôi lúc tôi khoảng một hai tuổi, đang cười khúc khích.

Bên cạnh mẹ là anh trai.

Anh cao hơn chút so với ảnh trước.

Vẫn không cười.

Chỉ nhìn thẳng vào ống kính đầy ngầu.

Nhưng tay anh đang nắm tay tôi.

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Dì Lưu nói tôi cư/ớp mất tình thương của mẹ, anh trai gh/ét tôi từ khi tôi chào đời.

Bà ta bảo ngày mẹ mất, anh chẳng thèm nhìn tôi, đẩy tôi cho bà ta nuôi.

Dì Lưu còn nói:

"Anh mày coi mày là gánh nặng, chẳng muốn tốn đồng xu nào cho mày, chẳng muốn chăm mày dù một phút."

"Ba năm nay, hắn chẳng thèm ghé thăm mày lấy một lần. Trì Trì, mày phải biết số phận mình rồi, anh mày đã bỏ mày rồi."

Nhưng tấm ảnh này...

Anh rõ ràng đang nắm tay tôi.

Nếu anh gh/ét tôi, sao lại nắm tay tôi, sao còn giữ những tấm ảnh này?

6

Tôi nhớ về dì Lưu.

Ban đầu, dì đối xử tốt với tôi.

Dì m/ua kẹo, tết tóc cho tôi.

Nhưng từ năm ngoái, dì ít cười với tôi hơn.

Đặc biệt sau khi dì sinh em trai.

Có lần em trai sốt cao, dì bế em đi lại trong phòng khách, miệng không ngừng ch/ửi rủa.

"Không có tiền! Không có đồng nào! Cái gì cũng đòi tiền!"

Tôi đói bụng, khẽ hỏi: "Dì ơi, cháu ăn một miếng bánh mì được không?"

Dì quay phắt lại, mắt đỏ ngầu: "Ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Đồ vô ơn!"

Dì xông tới gi/ật con gấu bông trên tay tôi, ném mạnh xuống đất.

"Không phải vì mày, tao cần phải tiết kiệm thế này sao? Mẹ mày ch*t sớm, anh mày vô tâm bỏ mặc!"

Tôi sợ khóc thét, chạy đi nhặt gấu.

Dì giẫm chân lên mặt gấu: "Khóc cái gì! Tao còn phải nuôi mày ăn không! Mày chính là đồ đòi n/ợ!"

Tôi hiểu ra.

Vì nuôi tôi tốn tiền nên dì Lưu mới gh/ét tôi.

Thế còn anh trai?

Phòng khách nhỏ, bếp cũng chật chội.

Anh trai trông không giàu có.

Liệu anh có như dì Lưu, vì tốn tiền nuôi tôi mà gh/ét tôi không?

Liệu tôi có thật sự là đồ tốn tiền không ai thèm như dì nói?

Đang suy nghĩ, tiếng chìa khóa xoay ổ khóa vang lên.

Tôi gi/ật nảy mình.

Tấm ảnh rơi xuống đất.

Cửa mở.

Anh trai về.

Anh thay giày, ngẩng đầu lên thấy tôi ngồi xổm cạnh tủ quần áo.

Cùng cuốn album và tấm ảnh rơi.

Mặt anh tái mét.

"Em," giọng anh run run, không biết vì gi/ận hay lý do khác, "ai cho em động đồ của anh?"

Anh bước tới.

Gi/ật phắt tấm ảnh trên đất.

"Anh đã bảo ngồi yên trên sofa, cấm lung tung!" Anh quát.

"Em... em lạnh..." Tôi khóc, "Em muốn tìm chăn..."

"Lạnh?" Anh cười lạnh, mắt đỏ ngầu, "Em còn biết lạnh à?"

Anh nhét vội ảnh và album vào thùng.

"Anh cảnh cáo, Cố Trì Trì," anh chỉ thẳng vào tôi, "Đây là nhà anh, không phải nhà em. Nếu còn dám lục đồ của anh, anh sẽ quăng em ra đường!"

Tôi co rúm vào góc tường.

Anh trai thật đ/áng s/ợ.

Còn đ/áng s/ợ hơn cả dì Lưu.

7

Có hôm, trong phòng anh trai vang lên tiếng cãi vã.

Anh đang gọi điện.

Như đang tranh cãi với ai đó.

"...Cứ vứt đứa bé cho em! Sao lại là em chịu trách nhiệm?"

"Em còn đang học đại học! Lấy đâu ra tiền?"

Danh sách chương

5 chương
03/11/2025 16:28
0
03/11/2025 16:28
0
07/11/2025 08:42
0
07/11/2025 08:40
0
07/11/2025 08:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu