Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Sáng sau khi báo cáo xong công việc, tôi đưa ra chiếc hộp trang sức.
"Chúc mừng sinh nhật Tổng Phương."
Ánh mắt Phương Kỳ đậu xuống chiếc hộp nhỏ. Khó đoán biểu cảm của anh ta.
"Cảm ơn."
Nhưng anh ta không với lấy hộp quà.
"Thôi Tiếu."
Anh ta ngẩng mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như muốn đẩy người khác ra nghìn dặm.
"Tôi nhớ đã nói với cô - qu/an h/ệ chúng ta không thể tiến xa hơn."
"Đừng dùng những th/ủ đo/ạn vặt vãnh này."
"Cô nên tập trung vào công việc hơn."
Giọng điệu băng giá.
"Đừng vượt ranh giới."
Tôi cúi đầu dạ dạ:
"Vâng ạ."
"Còn món này..."
Tôi định thu lại.
Anh ta bảo: "Để đấy."
Tôi lùi ra ngoài.
Trong lòng nguyền rủa.
Thật khó chiều.
Không coi trọng thì anh không vui.
Coi trọng thật thì anh cũng chẳng hài lòng.
Nịnh bợ cũng là cả một nghệ thuật.
23
Không biết Phương Kỳ có cố ý không.
Hôm ấy công việc khó khăn dị thường.
Tôi tăng ca một lúc.
Lúc về gặp bác lao công.
Vẻ mặt bác không giấu nổi vui mừng.
Trên tay cầm chiếc hộp nhỏ.
Trông quen quen.
Tôi gọi: "Bác ơi."
Bác dừng chân.
Tôi nhìn vào chiếc hộp trên tay bác.
X/á/c nhận rồi.
Đúng là thứ tôi tặng sáng nay.
Tôi nghi hoặc: "Đây là...?"
Thỉnh thoảng gặp bác trong nhà vệ sinh tôi vẫn chào hỏi.
Bác không ngại, tươi cười:
"Tổng Phương cho... à không."
"Hôm nay dọn dẹp, lúc vứt rác thấy chiếc hộp này, tôi để ý mở ra xem."
"Ai ngờ, đồ bên trong còn mới nguyên, nhìn đắt tiền lắm."
"Sợ ai lỡ tay đ/á/nh rơi, tôi mang đi hỏi Tổng Phương."
Bác cười toe toét:
"Anh ấy bảo là rác. Cho tôi tự xử."
Tôi sững người.
Bác lại nói: "Còn mới thế... vứt phí quá."
"Cô xem, đẹp chưa kìa."
Bác mở ra cho tôi xem.
Ánh mắt tôi dán vào đôi khuy măng sét.
Ánh đèn hành lang chiếu xuống.
Lấp lánh.
Nền nhung phía dưới càng tôn lên.
Tinh xảo và xinh đẹp.
"Ừ nhỉ."
Tôi cười nói: "Nhìn đắt giá thật."
Bác gật đầu:
"Đúng thế."
"Người giàu đôi khi..."
Tôi bảo:
"Bác về sớm đi."
"Trời sắp mưa rồi đấy."
"Ừ ừ, thế bác đi trước nhé."
Tôi nhìn theo bóng lưng bác.
Của trời cho.
Bước chân nhẹ nhõm hơn mọi ngày.
Tôi thu ánh mắt, đi vào thang máy.
24
Cửa thang máy khép lại.
In bóng khuôn mặt tôi với nụ cười cứng đờ.
Trời ạ.
Tức đến n/ổ đom đóm mắt.
Nói sớm đi là đồ bỏ rồi.
Thế tôi tự đi nhặt về.
Phí cả tháng lương trời ơi.
Bọn tư bản đáng gh/ét.
Anh tưởng ki/ếm tiền dễ lắm sao!
Tôi quyết tâm phải moi lại từ hắn.
25
Lễ tình nhân tôi đòi quà.
Phương Kỳ gửi dấu hỏi.
Tôi r/un r/ẩy gửi link áo khoác trên Taobao.
Phương Kỳ:
——?
Hay là thấy tôi quá rẻ tiền?
Tôi gõ:
Haha, thực ra em muốn hỏi anh thấy có đẹp...
Con nháy còn đang nhấp nháy.
Ngay sau đó.
Tiếng thông báo thanh toán vang lên.
Cùng chuyển khoản của Phương Kỳ.
Đắt gấp chục lần chiếc áo.
Tôi nhất thời choáng váng.
Không quên cảm ơn sếp trước khi nhận tiền.
26
Thực ra tôi không dám vòi nhiều.
Sợ Phương Kỳ m/ắng.
Mày xem mày là thứ gì mà đòi nhiều thế.
Tôi tính toán đúng mức theo nhan sắc và điều kiện bản thân.
Thỉnh thoảng Phương Kỳ nhìn tôi ánh mắt kỳ lạ.
Như gh/ét sự ti tiện của tôi.
Đồ anh ta tự cho còn đắt gấp chục lần thứ tôi đòi.
Lâu dần tôi không đòi nữa.
Cứ để hắn rơi rớt chút ít.
Cũng ngang nửa năm lương.
Bọn giàu đáng gh/ét.
27
Làm "lốp dự phòng" xong, cuộc sống tôi sung sướng hơn trước.
Đến công ty thấy đồng nghiệp hay chơi xỏ vẫn tươi cười chào hỏi.
Dù làm kẻ dự bị x/ấu hổ thật.
Nhưng Đại Phùng Cửu đã nói.
Trẫm có Phương Kỳ máy rút tiền, Vệ Tế kẻ sưởi giường, Tạ Tầm người rửa chân.
Thế là đủ.
28
Mất Tạ Tầm, mất Vệ Tế.
Tôi hơi tiếc nhưng không sao.
Duy Phương Kỳ tôi hơi luyến tiếc.
Bởi vì.
Tiền mới là tình yêu đích thực.
Nghĩ đến việc mất đi ng/uồn thu nhập.
Lòng tôi quặn đ/au.
29
Cuộc họp kết thúc.
Đồng nghiệp xúm lại trò chuyện.
Tôi ôm tài liệu, vừa trả lời vừa đi ra.
Không để ý Phương Kỳ vẫn ngồi ghế chủ tọa xem văn bản.
Về phòng sờ túi.
Mới phát hiện để quên điện thoại.
Tôi quay lại phòng họp.
Chỉ còn mỗi Phương Kỳ.
Tôi sững lại.
"Tổng Phương."
Anh ta đáp, không nhìn tôi.
Tôi cười gượng:
"Lúc nãy họp em để quên điện thoại..."
Bàn trống trơn.
"Ơ?"
Tôi nhìn xuống gầm bàn.
Không thấy.
"Lạ nhỉ... chắc em để trên phòng chưa lấy ra... dạo này trí nhớ kém quá."
Vừa nói tôi vừa lùi ra.
"Ở đây."
Đầu ngón tay đàn ông gõ nhẹ mặt bàn.
Tôi nhìn sang.
Phương Kỳ mặt không cảm xúc nhìn thẳng.
Tôi bước đến nhận lại: "Cảm ơn Tổng Phương... em về làm việc..."
"Th/ủ đo/ạn này quá thô thiển."
Anh ta ngắt lời.
?
Tôi ngớ người.
Vội nhìn điện thoại.
Màn hình khóa hiện hai tin nhắn từ bạn trai hẹn hò:
—— 10h sáng thứ 7.
—— Cà phê Vân Hải.
Phương Kỳ nói: "Trước thấy cô biết điều, còn là ưu điểm dễ thương."
"Giờ điểm tốt duy nhất cũng biến mất."
"Thôi Tiếu. Tôi không thể..."
Anh ta nói tiếp.
"Dừng lại ở đây..."
"Vâng."
Tôi gật đầu.
Anh ta như sửng sốt.
Vẻ ngây ngô đáng yêu.
Tôi nói:
"Em đi làm việc đây."
Anh ta im lặng.
Tôi quay lưng bỏ đi.
Thế là tốt.
C/ắt đ/ứt cả ba một lần.
30
Tan làm.
Phương Kỳ bất ngờ đi thang máy nhân viên.
Mọi người chen chúc góc thang máy.
Anh ta mặt lạnh như tiền đứng phía trước, như không nhận ra.
Tôi đứng cạnh.
Tầng thang máy từ từ hạ xuống.
Anh ta chợt lên tiếng:
"Đưa cô về?"
Người phía sau thở dài nhẹ.
Tôi nhìn chằm chằm số tầng.
Anh ta nghiến răng.
"Thôi Tiếu."
"Ơ?"
Tôi ngoảnh lại: "Tổng Phương gọi em ạ?"
"Ừ."
Anh ta đáp: "Tiện đường, đưa cô về."
"Haha, cảm ơn Tổng Phương."
Tôi che miệng cười giả tạo.
Người sau lưng lại thở dài.
Phương Kỳ nhìn tôi.
Như đang vui hơn chút.
31
Tôi lên ghế phụ.
Phương Kỳ nghiêng người.
Tôi cài dây an toàn, chạm mặt anh ta đang áp sát: "Tổng Phương, có chuyện gì ạ?"
Chương 6
Chương 6
Chương 12
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook