Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
04/11/2025 07:53
Có thể nói, nếu không có mẹ tôi, gia đình này đã phá sản từ lâu.
Chuyện mẹ tôi làm mối lái, tôi còn chẳng tin nữa là.
Huống chi là bố tôi…
Tôi lập tức yêu cầu đội ngũ pháp lý của công ty điều tra.
Kết quả cho thấy ng/uồn cơn của mọi chuyện chính là Lục Châu.
Hắn âm thầm phát tán những tin đồn bẩn thỉu về tôi khắp nơi.
Hắn chỉnh sửa ảnh đời thường của tôi thành ảnh nh.ạy cả.m rồi đăng lên các trang web nước ngoài và diễn đàn phi pháp.
Còn tả tỉ mỉ chuyện giường chiếu giữa chúng tôi.
Lời lẽ thô tục chẳng khác gì tiểu thuyết rẻ tiền dành cho đàn ông.
Đọc xong tôi chỉ biết thán phục –
Liệu hắn có thật sự nghĩ rằng một nạn nhân bị xâm phạm quyền hình ảnh và danh dự như tôi sẽ cảm thấy x/ấu hổ, nh/ục nh/ã, mất mặt đến mức muốn ch*t?
Tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng chứng n/ão bị bó này là di truyền.
Chỉ vài tấm ảnh chỉnh sửa và mấy đoạn văn bịa đặt.
Mà họ đã nghĩ có thể h/ủy ho/ại cả cuộc đời một cô gái?
Ai cho họ cái tự tin ấy vậy?
Đêm đó, các cô gái phòng pháp lý làm việc hăng say khác thường.
Họ gồng mình gấp rút tổng hợp tài liệu.
Bởi sự việc này quá đ/ộc á/c.
Hôm nay là tôi.
Ngày mai có thể là bất kỳ ai trong số họ.
Chỉ vì vài tấm ảnh vu vơ mà phải hứng chịu ánh mắt á/c ý của cả xã hội, thậm chí toàn cầu.
Thậm chí trở thành đối tượng để đàn ông xa lạ thỏa mãn trong đêm khuya.
Ngay khi tất cả tài liệu được hoàn thiện và giao đến tay tôi.
Thám tử tư tôi thuê cũng phát hiện ra vụ bê bối động trời của nhà họ Lục…
Đọc xong hai tập tài liệu, tôi mỉm cười lạnh lùng.
Lục Châu, ta đang mong chờ…
Cảnh ngươi bại hoại thân danh.
08.
Gửi giấy triệu tập cho Lục Châu xong, tôi thẳng tay kiện hắn ra tòa.
Phiên tòa hôm đó, tôi đặc biệt yêu cầu được phát trực tiếp toàn mạng.
Khi bị chất vấn về việc phát tán tin đồn nhảm, Lục Châu phủ nhận.
Dù phía chúng tôi đưa ra bằng chứng chứng minh mọi động thái liên quan trên mạng đều do hắn đăng tải.
Cũng chính hắn là người tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông và đối thủ cạnh tranh của công ty chúng tôi.
Hắn vẫn tỏ ra vô cùng ngang ngược.
"Thưa tòa, những bức ảnh đó đều là thật, tôi chỉ che đi chỗ nh.ạy cả.m để không cho đàn ông khác nhìn thấy cơ thể của vợ tôi… à không, bạn gái cũ, không được sao? Còn mấy đoạn văn kia…"
Nói đến đây, hắn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt d/âm ô.
"Ôn Hằng, tiểu thư Ôn gia, trên giường còn lẳng lơ hơn cả những gì tôi miêu tả, sao? Chuyện giữa đôi tình nhân, lẽ nào tôi - người trong cuộc lại không rõ bằng mấy vị luật sư? Hay các vị cũng từng ngủ với cô ta?"
Nghe Lục Châu nói vậy, người dự khán đồng loạt ch/ửi hắn vô liêm sỉ.
Các cô gái càng hét to hơn.
Họ gần như muốn cởi giày ném vào khuôn mặt đểu cáng của hắn.
"Giữ trật tự!"
Thẩm phán buộc phải ra hiệu lệnh.
Nhưng tôi không tức gi/ận như mọi người.
"Tôi phản đối! Những lời bịa đặt của bị cáo hoàn toàn sai sự thật. Bởi vì…"
Liếc nhìn vùng dưới của Lục Châu với vẻ kh/inh bỉ còn hơn cả hắn, tôi mỉa mai:
"Hắn ta đâu có trường trận như thế, muốn cương cứng còn phải uống th/uốc, chưa được mấy giây đã xong việc, hoàn toàn bất lực, toàn là tưởng tượng."
Lần này đến lượt Lục Châu biến sắc.
Mẹ hắn trên hàng ghế dự khán gào lên ch/ửi tôi bịa đặt.
Tôi không tức gi/ận, vén lại lọn tóc mai, thong thả hỏi bà ta:
"Dì à, chuyện giữa đôi tình nhân, lẽ nào tôi - người trong cuộc lại không rõ bằng dì? Hay dì cũng từng ngủ với con trai mình? Ôi cái nhà này lo/ạn quá thể~"
Cả tòa vang lên tràng cười giòn giã.
Thẩm phán lại phải hét lớn: "Giữ trật tự!"
Đùa cợt là một chuyện.
Nhưng tôi hiểu rõ, Lục Châu không dùng ảnh của tôi để trục lợi, nên khó có thể kết tội hắn.
Nhưng đây… vốn không phải mục đích cuối cùng của tôi.
Tố cáo thứ hai của tôi là: M/ua chuộc người khác tạo ra thông tin sai sự thật, gây thiệt hại kinh tế cho công ty chúng tôi.
Lục Châu đương nhiên cũng phủ nhận.
Hắn tỏ ra ngang ngược vì đã dùng tiền mặt để m/ua chuộc Lý Viên - nhân viên cũ của công ty.
Không có chứng từ ngân hàng, hắn vẫn có thể thoát tội.
Nhưng bộ mặt ngạo mạn của hắn đã sụp đổ khi Lý Viên xuất hiện tại tòa.
Bởi Lý Viên khai:
"Việc tố cáo lãnh đạo tập đoàn Ôn gia làm mối lái hoàn toàn là bị xúi giục. Chính Lục Châu, vì không cưới được tiểu thư Ôn gia nên oán h/ận, đã đưa tôi hai mươi vạn để phát tán tin đồn. Tôi không muốn làm vậy, nhưng hắn đưa quá nhiều tiền…"
Tôi đưa nhiều hơn.
Nhìn Lục Châu bằng ánh mắt thách thức, tôi cười lạnh.
Hắn nghĩ mình là ai mà dùng tiền để m/ua chuộc lòng người?
So về tài lực, hắn địch nổi tôi sao?
Tôi thẳng tay đưa Lý Viên năm mươi vạn để cô ta quay giáo.
Quá dễ dàng!
Cuộc chiến của giới nhà giàu, đôi khi đơn giản chỉ có thế.
Tội danh này cuối cùng đã thành lập.
Tòa án tuyên ph/ạt Lục Châu hai năm tù giam cùng bồi thường thiệt hại.
Không nhiều, chỉ vỏn vẹn một triệu.
Nhìn hắn suýt ngã quỵ, tôi mỉm cười hả hê.
Lục Châu, ta đã nói rồi, loại người như ngươi b/án thân cũng chẳng ki/ếm nổi một triệu.
Vậy sao ngươi dám trơ trẽn đòi hồi môn của ta?
Tưởng chừng mọi chuyện kết thúc ở đây.
Mẹ Lục Châu vừa ch/ửi tôi xong đã vội an ủi con trai: "Hai năm thôi, mẹ đợi con ra tù".
Nhưng tôi không vội, từ tốn lấy ra tập tài liệu cuối cùng.
Ném vào vụ án lố bịch này một quả bom n/ổ chậm.
"Đừng vội nói thế, bà có lẽ không đợi được hắn đâu."
09.
"Thưa tòa, tôi tố cáo Lục Châu tội danh thứ ba…"
Đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, tôi nghiến răng: "Hi*p da/m vị thành niên khiến nạn nhân mang th/ai!"
Lục Châu, nếu ngươi chỉ tham tiền tài nhà ta, ta có thể tha cho.
Nếu ngươi chỉ bịa chuyện về ta, ta cũng có thể bỏ qua.
Nhưng sao ngươi dám!
Chỉ vì thỏa mãn d/ục v/ọng nhất thời mà h/ủy ho/ại cả đời một cô gái vô tội!
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 13
Chương 6
Chương 6
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook