Kế hoạch huấn luyện mẹ

Chương 6

04/11/2025 10:53

“Con không lấy tiền, vậy con ăn gì uống gì? Con cứ phải cứng đầu như vậy sao?”

“Con đi ăn xin, con sẽ không ch*t đói đâu. Bạn bè thầy cô cũng không để con đói, nhất định sẽ có miếng cơm thừa cho con. Không được thì con uống nước máy vậy.”

“Ăn xin? Mấy ngày nay con ăn đồ thừa của người ta hả? Con không thấy x/ấu hổ sao? Lòng tự trọng của con đâu? Rốt cuộc con bị làm sao vậy?”

“Thế nào mới gọi là x/ấu hổ? Thế nào mới không x/ấu hổ? Ngày ngày bị chỉ vào mặt bảo chiếm tiện nghi gia đình không x/ấu hổ? Bị người ta nói móc nói xiên là gánh nặng của nhà không x/ấu hổ? Ngày ngày bị soi mói, nhắc nhở đừng quên ơn nhà, phải học xong sớm để báo đáp gia đình – thế gọi là có tự trọng sao? Con đi ăn xin, người ta chỉ thấy đáng thương, chỉ muốn giúp con trong khả năng. Không ai chỉ vào mặt m/ắng con, cũng không đòi con báo ơn. Cùng là ki/ếm miếng ăn no bụng, ở nhà cũng là ăn xin, ra ngoài cũng là ăn xin. Nếu là mẹ, mẹ chọn ăn xin ở đâu?”

“Con… Con…” Mẹ tôi như chịu không nổi, lùi lại mấy bước.

Thật buồn cười, tôi từng đạt điểm tuyệt đối môn Văn. Chỉ là trước giờ chưa dùng đến vũ khí này thôi.

Nhìn vẻ mặt muốn trốn chạy của bà, tôi thở dài: “Mẹ còn nhớ con năm nay bao nhiêu tuổi không? Mẹ có biết con nên làm gì bây giờ không? Mẹ nói yêu con, nói con cũng là con của mẹ, nhưng mẹ luôn hỏi một đứa học sinh rằng mẹ phải làm sao. Mẹ luôn bắt con hiểu mẹ, chia sẻ gánh nặng với mẹ. Mẹ không đỡ đần con như với anh trai, nhưng mẹ còn muốn cùng họ chiếm dụng thời gian, sức lực và sự tập trung học tập của một học sinh cấp ba như con sao?”

Bà ấp úng muốn giải thích, tôi đặt túi đồ ăn vặt bà m/ua vào tay bà rồi quay đi.

11.

Kỳ nghỉ sắp đến. Bạn thân hỏi tôi dự định thế nào, có thể đến nhà họ ở tạm.

Tôi nhìn ngày trên điện thoại – còn ba ngày nữa. Ba ngày, sẽ có người chủ động đến đón tôi.

Những ngày này, TikTok của tôi thường xuyên like các bài viết về gia đình không hạnh phúc lúc đêm khuya: Những đứa trẻ không nơi nương tựa, tự mình là chỗ dựa; Gia đình không yêu thương bạn, hãy đoạn tuyệt; Con gái lớn lên không có nhà; Cha mẹ bạn không phải cha mẹ bạn, họ chỉ là cha mẹ của con trai họ…

Lưu lại, thả tim, chia sẻ – bộ ba hoàn hảo. Tôi không tin người cần xem lại không thấy.

Quả nhiên chị dâu đưa hết cho mẹ tôi xem: “Mẹ xem này, mẹ tất tả đến trường mà người ta nghĩ gì về mẹ kìa. Người ta muốn đoạn tuyệt với nhà mình đấy.”

Một tháng tôi không ở nhà, mẹ càng mệt hơn. Sàn nhà không có tôi lau, chỉ còn bà làm. Thêm nữa, chị dâu nuôi con kiểu cầu kỳ, không có tôi đương nhiên chỉ còn cách nhờ mẹ.

D/ao ch/ém vào ai, người đó mới biết đ/au.

Mỗi lần bà đến gặp tôi lại tiều tụy hơn. Chẳng mấy chốc tôi phát hiện có thêm một người theo dõi mình. Mở trang cá nhân ra – đúng là mẹ. Thế là tôi xóa luôn tài khoản.

Mẹ cuống lên. Buổi sáng chưa tan học, bà đã đợi ở lớp để đón tôi về.

Về nhà chẳng cần tôi làm gì. Anh trai và chị dâu buông lời mỉa mai. Tôi xách balo đi ngay. Đây chỉ là khởi đầu, từ nay trong nhà này không ai được phép ném cho tôi cái nhìn khó chịu nữa.

Mẹ đuổi theo hỏi tôi đi đâu. Tôi bảo đi dạy kèm cho Tiểu Lan, mẹ bạn ấy hứa trả tiền. Mẹ ngẩn người, muốn giữ tôi lại nhưng lại tiếc tiền. Tối đến gọi điện liên tục, tôi nói mệt rồi ngủ luôn bên đó.

Bà bắt đầu không dám m/ắng tôi thẳng mặt nữa, thậm chí còn nói sẽ nói chuyện với anh chị. Nhưng tôi đã chẳng còn quan tâm.

12.

Hôm sau tôi vẫn chưa về. Mẹ lại giục, tôi bảo Tiểu Yến cũng nhờ tôi dạy kèm: “Con phải ki/ếm thêm tiền kẻo thành gánh nặng cho mọi người.”

Bà tức gi/ận: “Con cứ phải nói năng như thế sao?”

“Con không được nói nữa sao? Con là công dân hạng hai à? Mọi người được quyền chỉ vào mặt bảo con là gánh nặng, còn con không được tự nói? Mọi người rốt cuộc muốn con thế nào? Không ưa con thì cả nhà gi*t con đi! Cần gì phải hành hạ con từng chút một thế này. Trước đây con ng/u ngốc không hiểu được hàm ý của mọi người, giờ con tự tránh xa không làm phiền, không thêm gánh nặng cho mọi người vẫn không được sao?”

“Sao chỉ hơn tháng mà con thay đổi thế, cứ phải nói chuyện với mẹ bằng giọng điệu châm chọc vậy? Con suốt ngày dạy kèm người khác, thành tích của con thì sao?”

“Mẹ ơi, hóa ra mẹ vẫn quan tâm thành tích của con à! Mẹ không tưởng thành tích của con từ trên trời rơi xuống sao? Không cần làm gì, không cần thời gian vẫn phải học giỏi? À! Con hiểu rồi, mẹ nghĩ làm osin không lương trong nhà không ảnh hưởng thành tích, còn dạy kèm người khác thì có ảnh hưởng đúng không?”

“Ninh Ngọc!” Bà tức đến đ/ấm ng/ực.

“Mẹ đừng tức nữa, mẹ ít tìm con là được. Chúng ta đều không thể thay đổi nhau. Mẹ xem này, con chỉ than thở về nhu cầu cơ bản của một con người mà mẹ đã không chấp nhận nổi. Để mẹ không tức, chỉ còn cách con làm chó nhà các vị, làm thùng rác hứng gi/ận… Nhưng con thật sự là một con người! Là người bằng xươ/ng bằng thịt mà!”

Mắt tôi đỏ hoe bỏ đi. Một phen nói khiến mẹ của các bạn thân cũng rơi nước mắt. Sau khi tôi rời đi, họ tiếp tục tẩy n/ão cho mẹ tôi.

Suốt ba ngày nghỉ, tôi không về nhà. Mẹ tức đến mức không tìm tôi nữa.

Lần gặp tiếp theo đã là nửa tháng sau khi khai giảng. Lần này bà đi cùng mẹ của Tiểu Lan. Nhưng khi bà đến, bên cạnh tôi còn có một người mẹ khác.

13.

Bà là mẹ của kẻ thua cuộc dưới tay tôi – con trai bà Dương Dương cùng lớp với tôi. Lần trước lại không thi đậu tôi.

Bà nắm tay tôi không ngừng khen ngợi. Hồi lớp 10 chúng tôi đã quen nhau. Tôi vốn không nhiệt tình với người lạ. Nhưng người mẹ này quá nhiệt tình, không biết nghe được chuyện của tôi từ đâu. Mỗi lần mang cơm cho con trai đều mang thêm phần cho tôi.

Danh sách chương

4 chương
30/10/2025 10:57
0
04/11/2025 10:53
0
04/11/2025 10:52
0
04/11/2025 10:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu