Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Vì thế tôi cứ ngỡ số tiền đó là anh ấy tự ki/ếm được.
9
Lời nói của Cố Lam Khê đã gieo vào lòng tôi hạt giống nghi ngờ.
Cuối tuần, để tiết kiệm tiền, tôi chuyển xe liên tục bảy tiếng đồng hồ trên xe buýt để về nhà.
Bố mẹ thấy tôi về, lại bắt đầu lải nhải kể con nhà người ta giỏi giang thế nào.
Còn nói tôi về nhà là phí tiền.
Tôi không đáp lại, lúc mẹ không để ý, lén lấy điện thoại của bà.
Mật mã không phải ngày sinh của bà mà là của em trai tôi.
Tôi mở khung chat giữa mẹ và em trai, choáng váng.
Mỗi tháng bà chỉ chuyển cho tôi hai trăm tiền sinh hoạt, nhưng cho em trai tôi tới bốn ngàn.
Mẹ tôi còn ân cần dặn: [Đồ dùng sinh hoạt mẹ sẽ m/ua riêng cho con, cần gì cứ nói với mẹ.]
Em trai hời hợt đáp: [Ừ, vậy m/ua giúp con đôi giày này đi.]
Nói xong gửi ngay đường link đôi giày sáu ngàn đồng.
Mẹ tôi thật sự m/ua luôn.
Em trai: [Hôm trước chị hỏi em có bao nhiêu tiền sinh hoạt.]
Mẹ: [Con trả lời thế nào, có lỡ lời không?]
Em trai: [Em nói em cũng chỉ có hai trăm.]
Mẹ: [Đúng rồi, phải nói thế, đừng để chị con phát hiện, không sau này hết tiền cho con xài.]
Em trai: [Biết rồi, biết rồi.]
Tôi nhìn đoạn chat, toàn thân lạnh toát.
Hóa ra họ không phải không biết sinh viên đại học cần bao nhiêu tiền, chỉ đơn giản là không muốn cho tôi thôi.
Bề ngoài công bằng, nhưng sau lưng lại thiên vị em trai.
Còn dùng cả đống lý lẽ để đối phó với tôi.
Tôi cầm điện thoại ra đối chất với mẹ.
"Một tháng mẹ cho con hai trăm, cho thằng em bốn ngàn?"
Mặt mẹ thoáng chút hoảng hốt.
Bà gi/ật lại điện thoại: "Sao con tự tiện lấy điện thoại của mẹ! Mẹ dạy con như thế à? Vô lễ!"
Tôi cười gằn:
"Con ở trường đói rét, ngày ngày ăn bánh bao, mẹ không chớp mắt m/ua đôi giày sáu ngàn cho thằng em."
"Tiền con làm hè ki/ếm được, mẹ lén chuyển đi bảo là tiền học phí."
"Người ta b/ắt n/ạt con, ném đồ ăn vào con, con tưởng như được ăn Tết."
"Không muốn có con thì đừng sinh ra con!"
Mẹ tôi vốn hơi áy náy, nghe vậy liền nổi gi/ận.
Bà chống nạnh: "Có đứa con nào dám phán xét cha mẹ như mày không?"
"Làm con cái sao được luận đúng sai của cha mẹ?"
"Mẹ cho em con nhiều tiền hơn vì nó là con trai, nó cần tiền yêu đương!"
"Con không có tiền thì ki/ếm bạn trai nuôi, tiền đâu mà lo?"
Bố nghe thấy ồn ào bước ra:
"Cãi nhau cái gì!"
"Hai trăm một tháng con không cũng sống được đó sao? Đó là bố mẹ tạo cơ hội cho con rèn luyện!"
"Sau này gặp khó khăn, nghĩ lại thời gian này con mới vượt qua được!"
Hóa ra cả nhà đều biết chuyện, chỉ riêng tôi bị bưng bít.
Tôi không ngoảnh lại, vào phòng thu dọn đồ: "Được, từ nay các người coi như không có đứa con gái này!"
"Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, tôi không lấy, để hết cho quý tử của các người!"
"Già đừng có tìm tôi, không tôi sẽ rút ống oxy của các người!"
Tôi xách vali bước đi.
Mẹ vẫn gào thét phía sau.
10
Tôi chặn hết liên lạc của cả nhà.
Em trai dùng điện thoại bạn cùng phòng gọi cho tôi.
Nó nói: "Chị, bố mẹ biết mình sai rồi, chỉ là không biết x/ấu hổ thôi."
"Họ nói có thể tăng tiền sinh hoạt của chị lên một ngàn, chị đừng gi/ận nữa."
Tôi cười nhạt: "Kẻ được lợi như mày đứng đây giả bộ cái gì?"
"Mày xài tiền phần của tao sướng lắm ha?"
"Tao đã nói, tao không cần gì hết, từ nay tao và cái nhà này không còn qu/an h/ệ gì!"
"Còn quấy rối tao sẽ làm PowerPoint phơi bày các người trên mạng, cho bố mẹ mày mất việc, cho mày nổi tiếng luôn tin không?"
"Già đừng trông chờ vào tao, tao sẽ là người đầu tiên rút ống oxy của họ!"
Em trai im bặt.
Tôi cúp máy, ngửa mặt nhìn trần nhà trắng xóa thở dài.
C/ắt đ/ứt với gia đình, từ nay tôi mất luôn hai trăm tiền sinh hoạt.
Lịch học ngành y dày đặc, kỳ nghỉ hè còn lâu.
Tôi quyết định làm ca đêm.
Dù có nguy cơ đột tử nhưng còn hơn ch*t đói.
Một quán karaoke gần trường tuyển nhân viên c/ắt trái cây và bưng bê, làm từ 8 tối đến 5 sáng, lương một trăm một ngày.
Tôi tính toán: nếu không có tiết tối, 6h tan học về ký túc ngủ đến 7 rưỡi, 5h sáng tan làm về ngủ tiếp đến 8h.
Một ngày ngủ được bốn tiếng, không làm lâu dài thì chắc không ch*t.
Một tháng làm năm ngày, năm trăm đủ sống tốt.
Chỉ hơi mệt thôi.
Nhưng không còn cách khác.
Tôi ứng tuyển và đậu dễ dàng.
Ngày đầu làm việc, mọi chuyện bình thường khi c/ắt trái cây và bưng bê, đến nửa đêm mấy tay chơi bắt đầu sàm sỡ.
Trong phòng hát khói th/uốc m/ù mịt, mấy gã to con nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi bứt rứt, đặt khay trái cây xuống định đi.
Một gã đột nhiên nắm tay tôi, véo eo một cái:
"Em ơi, đi uống với anh chút đi."
Tôi gi/ật tay lại, chạy đi tìm quản lý tố cáo bị quấy rối.
Quản lý phì khói th/uốc, nhìn tôi đầy ẩn ý: "Em tưởng chúng tôi tuyển phục vụ thật sao?"
"Không thì sao?" Tôi ngơ ngác.
Quản lý nhả khói: "Làm phục vụ ki/ếm được mấy đồng? Mấy đứa đến đây đều cần tiền gấp cả."
"Chỉ cần ngủ mấy đại ca này một tối, ki/ếm cả ngàn dễ ợt."
Hóa ra bề ngoài tuyển phục vụ, thực chất là lừa gái b/án hoa.
Tôi gi/ận run người, hất ly rư/ợu trên quầy vào mặt quản lý: "Tôi nghỉ việc!"
Tôi quay lưng bước đi, quản lý túm tay tôi: "Mày đừng có giả vờ thanh cao nữa!"
Chương 7
Chương 5
Chương 17
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook