Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Một cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân bò lên theo những giọt mồ hôi sau lưng, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Chỉ năm năm thôi mà.
Đây có phải là tôi không?
Mái tóc xoăn kiêu sa, lớp trang điểm tinh tế.
Chiếc váy đắt đỏ, chiếc túi xách giá trị bằng cả mấy năm lương của người thường.
Trong ký ức tôi có người như thế.
Ấy là cô nhân tình được bố tôi nuôi.
Tôi hoảng hốt lùi lại, giày cao gót đạp phải mu bàn chân, ngã dúi dụi, điện thoại rơi xuống sàn.
Hứa Tân Nam gọi điện tới, tôi r/un r/ẩy tắt máy.
Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh.
Bình tĩnh một chút có lẽ sẽ ổn thôi.
Tôi ngồi thu lu trong góc nhà vệ sinh, bỏ qua tin nhắn của Hứa Tân Nam, miệt mài lục điện thoại.
Cố tìm lối thoát cho cảm xúc.
Nhưng nhận ra bạn bè hai năm nay đều ít nhiều liên quan tới Hứa Tân Nam.
Vô định mở hộp thư, bỗng thấy một email nổi bật.
Từ người hướng dẫn của tôi.
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
"Cô Tạ Tiểu Mãn thân mến, lần cuối cùng tôi nghiêm túc nhắc nhở, nếu trước thứ Tư tuần sau tôi không nhận được bản chỉnh sửa luận văn của cô, bài luận này sẽ bị đ/á/nh giá không đạt. Mong cô hết sức lưu ý."
Đầu óc tôi ù đi.
Ba tháng trước tôi đã nộp luận văn tốt nghiệp.
Tôi biết rõ không thể qua ngay lần đầu, nhưng sự xuất hiện của mẹ Hứa đã hoàn toàn đảo lộn tinh thần tôi.
Tôi lướt xuống xem hộp thư.
Trong đó chất đầy thư thành viên của các hãng xa xỉ.
Lẫn vài thư trả lời của người hướng dẫn đều bị tôi bỏ qua.
Tôi lục lại bảng điểm mấy năm nay.
Hai năm đầu toàn ưu, sau đó khá, rồi trung bình.
Năm nay, vừa đủ đậu.
Tôi như bị cái t/át ấy đ/á/nh thức.
Mấy năm qua, tôi đã làm gì?
Tôi học tiếng Đức, Tây Ban Nha, Ý, học cưỡi ngựa, trượt tuyết.
Những thứ tôi đáng lẽ phải học đâu rồi?
Theo đuổi thuở nào của tôi đâu?
Vừa nhìn thấy trạng thái đi/ên cuồ/ng của mẹ, phản ứng đầu tiên của tôi không phải lo lắng cho bệ/nh tình bà.
Mà là xong rồi, cứ trạng thái này thì nhà họ Hứa càng không thể chấp nhận tôi.
Tôi thấy buồn cười, nước mắt lại không kiểm soát được rơi xuống.
Tôi vẫn còn trẻ.
Mới 22 tuổi thôi.
Mà đã đ/á/nh mất "chính mình" rồi.
15.
Tôi bình tĩnh nói lời chia tay Hứa Tân Nam.
Hứa Tân Nam ngay đêm đó bay về Pháp đối chất.
Cuối cùng cãi vã không vui vẻ gì.
Vốn dĩ anh là tiểu thư đệ ngang tàng, yêu lần đầu đã bị người ta đ/á.
Trong căn phòng tan hoang, anh hỏi tôi rất nhiều câu "tại sao".
"Anh đối xử với em không tốt sao?"
"Em không muốn sang Mỹ?"
"Em gặp người tốt hơn rồi?"
"Hay từ đầu em chỉ là... diễn kịch?"
Không phải.
Đều không phải.
Tôi không biết giải thích thế nào về quá trình tâm lý phức tạp và "cái tôi" vừa gom nhặt lại được của mình.
Chỉ nói:
"Em vốn chỉ muốn tìm một người cùng đi làm thuê, ăn cơm, phơi nắng với em thôi."
Hứa Tân Nam khựng lại.
Đôi mắt màu trà nhạt đăm đăm nhìn tôi.
Nhưng cũng không nói thêm gì.
Chỉ đ/á tung chiếc bàn trà nhỏ trong vườn:
"Tạ Tiểu Mãn, đừng có hối h/ận!"
Tôi im lặng.
Kéo vali, không ngoảnh lại.
16.
Rốt cuộc tôi không mở tấm ảnh bông hoa nhài ấy.
Thoát khỏi Wechat.
Kéo rèm nhìn xuống.
Đây là đêm thứ mười lăm Hứa Tân Nam đứng canh dưới lầu.
17.
Sáng hôm sau, tôi và Thẩm Thời chuẩn bị tới dự tiệc đính hôn của Hứa Tân Nam.
Thiệp mời gửi tới công ty, ghi tên cả hai chúng tôi.
Chúng tôi chuẩn bị rất kỹ.
Trước khi xuống xe, Thẩm Thời vẫn chỉnh tóc trước gương chiếu hậu:
"Lỡ có làm gì không phải, em nhắc anh nhé."
Một kỹ thuật viên như anh, hai năm nay học uống rư/ợu học tiếp khách đã khó khăn lắm rồi.
Loại tiệc tùng này chưa từng ứng phó qua.
"Không sao." Tôi tháo dây an toàn, "Sẽ không có chuyện gì đâu."
Công ty nhỏ xíu không tên tuổi của chúng tôi.
Nếu không phải do Hứa Tân Nam nói gi/ận lúc trên bàn tiệc, đã chẳng mời chúng tôi.
Toàn đại gia ở đây, ai thèm để mắt tới chúng tôi?
Nhờ từng dự nhiều buổi tiệc với Hứa Tân Nam trước đây, tôi chẳng hề hồi hộp.
Thản nhiên xuất trình thiệp mời, được người dẫn vào trong.
Nhưng tình hình không như tôi tưởng.
Không có vĩ cầm, không tháp rư/ợu sâm banh, không hương thơm áo gấm.
Khu vườn rộng mênh mông, trống trải.
Tôi liếc nhìn mặt trời trên cao.
Thời gian trên thiệp mời là trưa 12 giờ, không sai.
"Mời cô sang bên này."
"Mời anh sang bên này."
Hai người tách tôi và Thẩm Thời ra.
Tới lúc này, tôi vẫn chưa thấy bất thường.
Dù sao tôi cũng đã thể hiện rất rõ ràng.
Tiếp xúc công việc tôi không trốn tránh, nhưng riêng tư, tôi không muốn dây dưa với Hứa Tân Nam nữa.
Hứa Tân Nam không còn là chàng trai nhiệt huyết ngày nào.
Anh có lòng tự trọng và kiêu hãnh của riêng mình.
Năm năm trước còn chẳng níu kéo nhiều, huống chi bây giờ?
Nếu yến tiệc trong nhà, việc nam nữ ngồi riêng rồi chung mâm cũng không lạ.
Nhưng khi theo người trợ lý kia tới trước một gian phòng, mở cửa ra.
Trước cửa sổ kính rộng lớn, chỉ có mỗi Hứa Tân Nam.
18.
"Muốn gặp mặt em một lần khó thật."
Tôi bước vào, cửa đóng lại.
Hứa Tân Nam không quay đầu, giọng đầy mỉa mai.
Tôi liếc nhìn bóng lưng anh, ánh mắt dừng trên tấm thảm.
Thở dài.
"Uống gì không?" Hứa Tân Nam quay sang quầy bar.
"Hôm nay không phải tiệc đính hôn của Hứa tiên sinh?"
"Ừ." Anh rót nước, "Tối 8 giờ."
"Không phải đính hôn thật." Anh đột nhiên nói, "Nhà họ Tần muốn ra nước ngoài, chúng tôi muốn về nội địa."
"Một năm sau hủy hôn ước."
"Anh không cần giải thích những chuyện này với em."
Im lặng giây lát.
"Xin lỗi, em nhầm giờ rồi, tối em sẽ tới."
Tôi định rời đi.
"Anh cố ý viết giờ 12 giờ."
Anh ta thẳng thừng thừa nhận.
Tôi mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Hứa Tân Nam.
Bữa tiệc nửa tháng trước, tôi đúng là không dám nhìn anh.
Quá đột ngột.
Chiều hôm đó rời biệt thự của anh, tôi thẳng về nước, sau đó không liên lạc nữa.
Thoáng thấy gương mặt quen thuộc, lại phải tới nịnh nọt, đầu óc tê dại.
Anh giống như tôi tưởng tượng.
So năm năm trước càng điềm tĩnh, sâu sắc hơn.
Khí chất quanh người cũng mạnh mẽ hơn.
Hầu như không còn thấy bóng dáng chàng trai dưới giàn nho ngày nào.
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook