Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Họ nhìn nhau rồi khịt mũi hừ lạnh.
Buông vài câu đe dọa xong ào ào tản đi.
Tôi nhìn mấy vòng hoa tang lễ trước mặt, thở dài ngao ngán.
"An Hân Tuyết, cậu tính làm gì với mấy thứ này? Nếu cần, tôi có thể hủy giúp luôn."
"Không cần, tôi nghĩ chúng có chỗ dùng tốt hơn."
Nói rồi tôi nhẹ nhàng tách từng bông hoa ra.
Đến tiệm hoa m/ua thêm vài loại khác, kết thành mấy giỏ hoa lớn đặt trước cửa phòng Thời Diệu.
Trước khi đi, do dự một lúc.
Cuối cùng viết một bức thư giấu bên trong, giọng điệu người hâm m/ộ.
Hy vọng anh ấy không bị ảnh hưởng bởi scandal gần đây, lấy lại tinh thần, sống thật tốt.
Định quay về thì n/ão bỗng vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Tít tít liên hồi, làm tôi gi/ật nảy mình.
Vội hỏi trong đầu:
"0732, chuyện gì thế?"
"Thời Diệu đột nhiên về sớm, đang đi chung đường với đám cô gái nãy giờ."
"Có đứa mang theo d/ao, vừa bị cậu chọc gi/ận. Theo dự đoán của tôi, 15 phút nữa Thời Diệu sẽ bị một đứa đ/âm ch*t."
"Đây chính là hiệu ứng cánh bướm, nếu nãy cậu không nhúng tay vào chuyện của họ, có lẽ Thời Diệu đã không ch*t."
Lòng tôi thắt lại, vội hỏi địa điểm của họ.
Nhưng 0732 như bị trục trặc, chỉ trả lời bằng tiếng xẹt xẹt vô nghĩa.
Tim chìm xuống.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã phụ thuộc vào hắn đến mức nào.
Giờ không có 0732, mọi thứ chỉ có thể trông cậy vào bản thân.
Tôi chạy về hướng lũ con gái khuất bóng, m/ù quá/ng lao tới.
Đường này không thấy lại đổi sang đường khác.
Trái tim đ/ập nhanh hơn theo từng giây.
Đã gần hết 15 phút mà vẫn chẳng thấy bóng người.
Tuyệt vọng nhất, một giọng nói bất ngờ vang lên:
"Ơ? Có phải em là fan đến nghe concert của anh hôm trước không?"
Tôi quay phắt lại, thấy Thời Diệu đang đứng không xa, mỉm cười nhìn tôi.
Liếc nhìn đồng hồ, còn đúng 15 giây nữa là hết thời hạn.
Không kịp rồi.
Theo phản xạ, tôi lao vào vòng tay anh.
Ngay sau đó, lưỡi d/ao đ/âm vào người.
Mặt tôi tái mét, trong đầu chỉ lóe lên một suy nghĩ.
Mình sắp ch*t rồi sao?
Đau.
Thực sự rất đ/au.
Khuôn mặt hoảng lo/ạn của người đàn ông mờ dần trước mắt, tôi chẳng nghe thấy anh đang nói gì.
Tiếng hét thất thanh vang khắp nơi.
Nhưng tôi chỉ muốn ngủ thôi.
Mơ màng giữa tỉnh và mê, hình như 0732 lại xuất hiện.
"An Hân Tuyết, nếu biết trước kết cục này, em có hối h/ận vì đã c/ứu hắn không?"
Hối h/ận cái gì chứ, tôi chỉ biết đã quyết thì phải làm đến cùng.
"Hừ, đúng là đồ ngốc. Thôi được... thua em vậy..."
Một bàn tay xoa đầu tôi nhẹ nhàng như vuốt ve chú cún.
Lòng bàn tay ấm nóng khiến toàn thân tôi ấm lên.
Cơn đ/au dần tan biến, tôi thở phào thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Trước khi mất ý thức, dường như nghe thấy hắn lại lẩm bẩm:
"An Hân Tuyết, em đã bao giờ nghĩ... có khi tôi không muốn em hoàn thành nhiệm vụ?"
Mùi th/uốc sát trùng xộc vào mũi.
Tôi cựa mình, từ từ mở mắt.
Cả không gian trắng xóa.
Ý thức dần hồi phục.
"Hay quá! Em tỉnh rồi! Giờ em thấy thế nào?"
Thấy tôi mở mắt, Thời Diệu mừng rỡ cúi xuống hỏi.
Nhìn khuôn mặt anh, tôi chợt nhớ lại chuyện trước khi ngất.
!!!
Khẽ sờ lên bụng, không thấy vết thương như tưởng tượng.
Lạ thật, rõ ràng nhớ mình bị đ/âm mà giờ chẳng có chuyện gì.
Nếu không phải đang truyền nước, có khi tôi còn nhảy xuống chạy vài vòng được.
Thời Diệu vẫn đang lo lắng, tôi vội lắc đầu ra hiệu không sao.
Anh thở phào nhẹ nhõm:
"Em may mắn thật đấy, nếu không phải cái túi bị lệch đi đỡ hộ một d/ao, giờ người bị đ/âm chính là em rồi."
Tôi mới để ý chiếc túi trên bàn bị rá/ch toạc một vệt dài đ/áng s/ợ.
Lòng trào lên nỗi sợ hãi muộn màng.
Vừa mừng vừa thấy có gì đó không ổn.
Dù sao kết quả vẫn tốt, tôi không ch*t, Thời Diệu cũng bình an vô sự.
Mấy đứa học sinh kia cuối cùng cũng nhận ra lỗi lầm, khóc lóc đến xin lỗi tôi.
Đuổi bọn chúng đi rồi, Thời Diệu nghiêm mặt lại, chân thành cảm ơn tôi:
"An Hân Tuyết, cảm ơn em. Nếu không có em, giờ nằm đây chính là anh rồi."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
"Sao anh biết tên em?"
Thời Diệu bật cười, trong mắt ánh lên tia dò xét:
"Anh đương nhiên nhớ em, cô fan đến nghe concert của anh mà. Thực ra, em đã c/ứu anh hai lần rồi."
"Không có em, có lẽ đã không có Thời Diệu của hôm nay. An Hân Tuyết, anh thực lòng biết ơn em. Em có điều gì muốn anh làm không? Trong khả năng, anh sẽ đáp ứng."
Tôi chỉ muốn anh sống thật tốt...
Suýt nữa thì thốt ra câu đó, nhưng lại không thể nói thành lời.
Đành ngẩng đầu cười với anh:
"Không sao, em là fan của anh mà, đương nhiên mong anh bình an. Nếu anh thực sự muốn cảm ơn, thì mời em đi ăn một bữa nhé."
Tay anh đang gọt táo bỗng khựng lại, có lẽ không ngờ tôi lại đưa ra yêu cầu đơn giản thế.
"Chỉ vậy thôi sao? Em muốn gì anh cũng có thể cho, tiền bạc, nhà cửa, thậm chí giúp em debut..."
Tôi gật đầu x/á/c nhận.
Ánh mắt dò xét trong mắt anh dần tan biến, nụ cười trở nên chân thật hơn.
"Được, mai anh có ghi hình chương trình, nếu muốn em có thể đến xem."
"Xong việc chúng ta cùng đi ăn nhé."
Tôi vui vẻ gật đầu, lòng rộn lên cảm xúc khó tả.
"Chúc mừng nhé, gặp họa lại hóa phúc, giờ có thể chính thức tiếp cận hắn rồi."
Giọng 0732 vang lên trong đầu phá tan không khí.
Nghe giọng hắn là tôi đã thấy bực.
Nếu lúc đó hắn cho địa điểm sớm hơn, đâu đến nỗi thế này.
"Lúc đó cậu biến đi đâu rồi? Sao gọi mãi không thấy trả lời?"
Cảm nhận được sự tức gi/ận của tôi, hắn lập tức hạ giọng:
"Tổng bộ có chút việc nên tôi phải về xử lý."
"Em yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa, đảm bảo tùy gọi tùy có mặt."
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 6
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook