Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tuyết Đêm Qua
- Chương 3
"Còn có thể vui hơn nữa đấy."
Tôi nhe một nụ cười lạnh băng, từng chữ từng chữ buông ra:
"Chúng ta chia tay đi!"
Giang Hựu khựng lại khi kéo khóa vali, trong chớp mắt, khuôn mặt anh đen lại còn hơn cả bầu trời tuyết xám xịt bên ngoài.
"Anh biết mà, em sẽ không bao giờ để anh yên ổn."
"Chỉ vì cái trò không đưa em đi trượt tuyết mà em làm quá lên thế này?"
"Thích gây sự à? Gây cho đỡ thèm!"
Cánh cửa đóng sầm một cái!
Gió lạnh ùa vào táp vào mặt, đ/á/nh bật những giọt nước mắt tôi đã nén từ lâu.
6
Tôi biết.
Giang Hựu đang đứng bên ngoài cánh cửa chờ tôi mở.
Đó là thỏa thuận của chúng tôi.
Dù cãi nhau dữ dội thế nào, dù gi/ận dữ đến đâu.
Chỉ cần người ra đi đứng ngoài cửa không rời đi.
Chỉ cần người ở lại chịu mở cửa.
Thì mặc nhiên cả hai đều đã cho nhau lối thoát.
Những bất hòa trước đó sẽ được xóa bỏ.
Trước đây, nhiều lần chúng tôi đã che đậy vết rạn nứt bằng cách tự lừa dối bản thân như thế.
Nhưng lần này...
Nhìn vết bẩn từ nước đường tràn ra dưới chân, làm chiếc thảm tôi cất công tìm ki/ếm bấy lâu nhem nhuốc không ra hình th/ù.
Không giặt sạch được, lại không nỡ vứt đi - sự tiếc nuối ấy giống y như mối tình đã nhạt nhẽo nhưng bỏ đi thì lại thấy uổng của tôi.
Cánh cửa ấy, tôi không muốn mở nữa.
Trên camera điện thoại, Giang Hựu dựa gáy vào tường, đôi mắt sắc lạnh nhíu lại đầy bực dọc và giằng x/é.
Anh ta sợ khi cửa mở ra, tôi sẽ không cho anh rời đi.
Nhưng lần này, anh ta đã lo xa rồi.
Cuối cùng khi điện thoại hiện tin nhắn từ Đào Đào, anh chỉ liếc nhìn cánh cửa đóng ch/ặt rồi bước đi không ngoảnh lại.
Tôi nhấc tấm thảm bẩn, cũng không chút do dự ném vào thùng rác.
"Bẩn rồi, không cần nữa."
Quay lại đặt m/ua một hộp th/uốc giảm đ/au trên điện thoại.
"Thứ gì m/ua được bằng điện thoại thì đừng trông chờ người khác" - câu nói này là Giang Hựu đã quẳng vào mặt tôi.
Tin nhắn WeChat hiện lên, là Giang Hựu.
"Anh đi rồi, một tuần cũng đủ cho em gi/ận hờn thỏa thích rồi nhỉ."
Anh ta nghĩ tôi lại đang làm quá.
Nhưng không còn nữa đâu.
Tôi uống th/uốc giảm đ/au, tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Từ đầu đến cuối, không bận tâm đến việc anh ta đi hay ở.
7
Khi chuyến bay của Giang Hựu hạ cánh, Đào Đào lập tức cập nhật trạng thái.
Bóng lưng cao lớn đẩy hai vali cồng kềnh, trên người còn đeo chiếc túi nhỏ màu hồng hình th/ù ngộ nghĩnh.
Là Giang Hựu.
Đào Đào đăng kèm chữ:
"Ai đó bất chấp tất cả lao ra khỏi mây cùng em trông thật ngốc nghếch nhưng khiến người yên tâm gh/ê."
Bạn bè của Giang Hựu lần lượt bấm like.
Bạn gái của Hứa Triết - bạn thân Giang Hựu hỏi một câu:
"Thời An đâu? Lần trước nghe cô ấy nói tuần trăng mật cũng ở Hokkaido, các người đi cùng nhau à?"
Một phút sau, dòng trạng thái khoe khoang lố bịch này bị xóa.
Ngay sau đó, Giang Hựu nhắn cho tôi:
"Em tự giải thích với nhóm lớp đi, Đào Đào đang buồn, chính em là người rộng lượng để anh đi cùng cô ấy giải khuây."
"Họ vốn đã không ưa em, đây là cơ hội để em rửa oan cho mình, đừng bỏ lỡ."
Tôi hiểu rồi.
Trong nhóm lớp, tôi đăng một dòng:
"Vòng tròn không thuộc về mình thì đừng cố ép. Từ nay những tin nhắn chê bai tôi không cần phải lập nhóm nhỏ sau lưng nữa. Chúc các bạn tình bạn vạn tuế."
Rồi rời khỏi nhóm chat.
Làm xong những việc này, tôi tắt điện thoại, bước vào văn phòng quản lý.
Ký tên vào bổ nhiệm điều chuyển công tác.
Hồi đó khi ở lại Nam Thành vì Giang Hựu, ai nấy đều tiếc nuối cho tôi.
Nhưng dù đến hôm nay, khi nhìn tình yêu chín mọng rồi rơi xuống đất, nát bươm như những quả hồng thối.
Tôi vẫn không hối h/ận về lựa chọn năm xưa.
Bởi lúc yêu nhất, tôi chọn dừng chân vì tình yêu - đó là nghe theo trái tim mình.
Vì thế tôi sẽ không dằn vặt.
Không đến lúc công thành danh toại lại oán h/ận biển tình, trách bản thân đã bỏ lỡ mối tình quý giá.
Giờ đây, khi đã nếm đủ đắng cay của tình yêu.
Tôi mới biết nắm trong tay tiền bạc và lối thoát an thân lập mệnh, ngọt ngào và đáng quý biết bao.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Giang Hựu bị tôi xóa sạch.
Tôi còn quá nhiều việc phải làm, không có tâm trí đối phó với những lời gào thét của anh ta.
8
Chỉ qua một đêm, những đồ đạc thuộc về tôi trong căn nhà nhỏ suốt năm năm lần lượt được xếp vào thùng.
Một phần gửi về quê, phần còn lại chất vào vali chuẩn bị mang đi.
Giang Hựu không liên lạc nữa.
Đó là biểu hiện gi/ận dữ của anh ta, cũng là khởi đầu của trận chiến lạnh.
Trước đây tôi luôn không nhịn được, khi đ/au đớn đến mức lăn lộn trên giường.
Khi bị quá khứ siết cổ giữa những đồ vật quen thuộc.
Khi tình cảm trào dâng không thể kìm nén.
Tôi chọn cúi đầu nhún nhường.
Hèn hạ! Mềm yếu! Vô dụng!
Tôi đều biết cả, nhưng không thể kiểm soát!
Khối u đ/ộc bám vào tim, mỗi lần gi/ật mạnh là tim tôi đ/au nhói.
Một nhát d/ao ch/ém xuống, khối u chẳng hề hấn gì, nhưng m/áu tuôn xối xả lại chính là từ tim tôi.
Quá trình cai nghiện bắt đầu từ khi tôi không tham gia buổi họp lớp của họ.
Mỗi lần tôi nhượng bộ, là một nhát c/ắt l/ột da trên bức tường tâm can.
Càng nhiều lần, nỗi đ/au càng tê dại.
Đến mức giờ đây cảm thấy cơn đ/au khi rời xa anh ta hóa ra chẳng đáng kể gì.
Đào Đào không nhịn được khoe khoang về tuần trăng mật của họ.
Cô ta khoác tay Giang Hựu, từ công viên Nakajima đến phố m/ua sắm Tanukikoji.
Cô ta nói:
"Chị ơi, Hokkaido đẹp quá đi. Lần sau nhớ đến chơi nhé. À mà công thức chuyến tuần trăng mật này là chị làm đúng không? Chắc chị rất muốn đến nhỉ, em thay chị đến rồi đây."
"Sư huynh đang gi/ận đó, nhưng không sao, Đào Đào sẽ giúp chị dỗ dành ổng."
Tôi tắt điện thoại, không thèm đáp lại.
Lặng lẽ đặt lịch thợ sửa chữa đến vào ngày hôm sau.
Bức tường trái tim màu hồng giữa nhà do chính tay tôi xây.
Vừa ngăn bếp với phòng khách, vừa treo đầy ảnh ghi lại hành trình bên Giang Hựu từ thuở ban đầu.
Những tấm ảnh lần lượt bị tôi gỡ xuống, ném vào thùng rác.
Tôi từng nói, nếu tình yêu không cứng rắn như đ/á tảng, bức tường tình yêu này sẽ sụp đổ cùng tình cảm.
Vì thế, khi Đào Đào và Giang Hựu đùa nghịch trong suối nước nóng.
Khi Đào Đào tinh nghịch nhắn "gửi chị từng góc cảnh như thể chị cũng đến đây",
Tôi đã cầm lấy chiếc búa tạ của người thợ.
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook