Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Vì cậu ấy luôn chờ tôi mời cơm.
Cậu ta g/ầy nhom.
Không biết do thiếu dinh dưỡng hay bởi vóc dáng thanh mảnh tuổi mới lớn.
Mỗi lần ăn cậu đều ngấu nghiến như hổ đói.
May mắn là con gái tôi vốn kén ăn, thấy cậu ăn ngon lành cũng bắt chước theo.
9
Sau kỳ nghỉ Tết, tôi buộc phải quay về thành phố.
Chúng tôi có lưu số liên lạc.
Tôi dặn cậu có việc gì cứ gọi cho tôi.
Rảnh rỗi tôi vẫn hay giảng đạo lý trên WeChat.
Hàng tháng tôi chuyển cho cậu 2000 tệ sinh hoạt phí.
Hai tháng sau, cậu hỏi mượn tôi 5 vạn tệ.
Bảo là mẹ bạn cậu cần tiền phẫu thuật.
Tôi lập tức đưa con gái bay về.
Gặp mặt bạn cậu, đến bệ/nh viện thăm mẹ bạn ấy.
Tôi thanh toán viện phí thay họ.
Xong xuôi, tôi dẫn cậu cùng người bạn và con gái đến khách sạn ăn tối.
Khi đi cùng con, tôi thường chọn khách sạn 5 sao vì đồ ăn ngon.
Hai cậu bé vẫn ăn ngấu nghiến như cũ.
Khẩu phần đáng nể.
Tôi lại hỏi: 'Em có muốn đi cùng chị đến thành phố G không?'
Tôi đã sẵn sàng tinh thần bị từ chối, thậm chí nhìn thấu vẻ mặt non nớt ấy để hình dung viễn cảnh mệt mỏi khi cậu bước vào tuổi trung niên.
Nhưng cậu vừa xới cơm vừa trả lời: 'Dạ được ạ.'
10
Thực lòng tôi cũng lo sợ.
Đây là một chàng trai xa lạ.
Tôi sợ cậu có thể trở thành kẻ làm hại con gái mình.
Tin tức kiểu này trên mạng không hiếm.
May mắn là chúng tôi quen nhau nhờ cậu c/ứu con gái tôi.
Vì thế, tôi vừa chăm sóc cậu vừa phải bảo vệ con gái.
Chuyển hộ khẩu và học bạ cho cậu tốn rất nhiều công sức, phải nhờ vả đủ người và tiêu không ít tiền.
Chồng tôi không hiểu nổi.
Như cách tôi không thể hiểu sao hôm con gái gặp nạn, rõ ràng đã dặn anh ấy trông con để tôi chợp mắt (vì đêm trước con quấy cả đêm), thế mà anh ta lại mải chơi game rồi đẩy con cho mẹ tôi.
11
Thiếu niên đó tên Hứa Thố.
Cậu dốc sức học ba tháng cuối, thi đậu vào trường trung học trọng điểm với điểm số thấp nhất lớp.
Mấy tháng cuối lớp 9 của cậu, tôi thuê nhà cạnh trường cho cậu ở.
Tuần tôi đến thăm hai lần.
Vì là ngày thường nên toàn đi buổi tối.
Mang đồ ăn, quần áo cho cậu.
Chủ yếu để xem tình hình, động viên cho cậu biết có người quan tâm.
Cuối tuần đưa con gái đi chơi công viên hay khu vui chơi, tôi đều rủ cậu cùng đi.
Cậu rất biết cách dỗ trẻ con.
Con gái tôi thích chơi với trẻ lớn tuổi nên lập tức trở thành đuôi bám của cậu.
Ngày nào cũng đòi đi tìm Hứa Thố chơi.
12
Ngay từ đầu, tôi nhận ra cậu tuy có chút bất cần
nhưng bản chất lương thiện.
Nếu không đã không liều mình c/ứu con gái tôi đến mức đầy thương tích.
Cũng không vì mẹ bạn mà mở miệng mượn tiền tôi trong ngần ngại.
Thực ra cậu rất kiêu hãnh.
Nói năng tuy bông đùa nhưng ánh mắt trong sáng, phân biệt rạ/ch ròi phải trái.
Cậu hòa hợp tốt với gia đình tôi.
Kỳ nghỉ hè lớp 9, cậu vẫn ở nhà thuê, nói muốn đi làm thêm ki/ếm tiền.
Tôi không đồng ý, đăng ký cho cậu lớp học thêm tiếng Anh.
Theo tiêu chuẩn TOEFL.
Cậu lập tức gục xuống bàn: 'Cô là á/c q/uỷ sao?'
Con gái tôi bắt chước ngây thơ hỏi: 'Mẹ là á/c q/uỷ sao?'
Rồi cả hai cười ha hả.
13
Lên cấp ba cậu ở nội trú.
Nghỉ hè nghỉ đông đều có thể xin ở lại trường.
Cũng tiện.
Tôi không cho cậu về nhà tôi ở.
Vẫn thường xuyên thăm cậu, dẫn đi ăn, hỏi han việc học, kể các ví dụ thất bại để cậu không sa ngã.
Cậu học rất giỏi các môn tự nhiên.
Môn xã hội thì thảm họa.
Tôi từng lo phải kèm cặp việc học cho cậu.
Nhưng sau này thành tích cậu dần ổn định, đủ điểm vào đại học khá nên tôi đỡ vất vả.
14
Thành tích cậu khá tốt, có thể vào nhiều trường top.
Cậu nói muốn làm luật sư.
Cuối cùng cậu chọn học đại học ở thành phố G.
Bước vào giảng đường, cậu dường như đã hoàn toàn khác với cậu thiếu niên hay trốn học ngày nào.
Cậu không còn là cậu bé khiến tôi lo lắng sẽ trở thành thanh niên hư hỏng.
Mà trở thành tấm gương 'anh trai xuất sắc' tôi dùng để động viên con gái.
Tôi bảo con: 'Con xem anh ấy giỏi thế nào, phải học tập anh ấy, anh ấy đã rất rất nỗ lực đấy.'
Con gái tôi thiếu kiên nhẫn, gặp bài khó là cáu: 'Con không làm nữa!'
Tôi lại lấy gương Hứa Thố: 'Anh cũng gặp khó khăn mà. Cứ từ từ, đừng nóng, rồi sẽ ổn thôi.'
Con bé học lực bình thường.
Dù có cố gắng, xoắn cả tóc thành tổ quạ cũng không giải nổi bài toán, thậm chí không hiểu ẩn ý sau câu văn.
Hứa Thố tự nguyện kèm cặp con bé.
Con gái nghe lời cậu hơn, mà cậu cũng rất kiên nhẫn.
15
Mọi thứ đang tốt đẹp thì Vương Tuyết - mẹ Hứa Thố xuất hiện.
Bà ta báo cảnh sát tìm con trai mất tích, nhờ công an lần ra trường cậu.
Rồi ầm ĩ quỳ gối xin lỗi, kể lể bao khó khăn.
Hứa Thố phớt lờ.
Bà ta ngày ngày đến trường, cứ thấy cậu là khóc lóc quỳ lạy.
Ảnh hưởng nghiêm trọng đến học tập của cậu.
Mãi đến khi tôi thăm trường mới biết chuyện.
Vương Tuyết thấy tôi như gặp c/ứu tinh, van xin giúp đỡ.
Gặp mặt đầu tiên, tôi sửng sốt.
Không thể tin gương mặt già nua dù đ/á/nh phấn dày đặc kia là Vương Tuyết ngày xưa.
16
Tôi và Vương Tuyết lớn lên cùng nhau.
Chúng tôi đều học giỏi.
Là học sinh được thầy cô quý mến.
Cùng đi học, cùng bàn chuyện trai gái lớp, cùng mơ ước rời thị trấn nhỏ trở thành quý cô thành thị như trên TV.
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook