Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thẩm Tứ không mang ô, tôi cũng không.
Nhưng may mắn là cả ngày trời đều không mưa.
Chỉ có điều bây giờ, trời sắp đổ mưa rồi.
Tôi cất giọng nhỏ như muỗi vo ve: "Là cô ấy b/ắt n/ạt con trước."
Thẩm Tứ trầm giọng:
"Anh đã nói rồi, cô ấy không cố ý."
"Chuyện nhỏ nhặt thế này mà em cũng để bụng?"
"Tần Tảo, em đừng quên em đang ở nhà ai, tiêu tiền của ai? Đừng nói là bảo em không so đo, ngay cả việc bắt em đi xin lỗi, em cũng phải nghe lời."
"Em cứ đứng ngoài đó suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông rồi hãy vào."
Điện thoại tắt ngúm, cuộc gọi chấm dứt.
Giọt mưa đầu tiên rơi xuống màn hình điện thoại tôi.
Trên đó có vết nứt, là đồ Thẩm Tứ vứt đi, ban ơn cho tôi.
"Suốt ngày có việc không tìm thấy người. Cái điện thoại này cho em, tự đi m/ua sim."
Tôi không từ chối.
Rất nhiều thứ tôi đều không từ chối, dù là tiền sinh hoạt, học phí hay đồ ăn thức uống.
Con người cần có nhân phẩm, nhưng trước hết phải tồn tại đã.
Hồi nhỏ, vì nhặt miếng bánh ga tô người ta vứt đi, ngoại đã đ/á/nh vào lòng bàn tay tôi thật đ/au.
Bà bảo, không được như thế.
Tần Tảo không phải ăn mày, không được nhặt đồ ăn.
Nhưng tôi đói, tôi thèm.
Tôi ăn đồ người ta bố thí thì sao nào?
Tôi đ/ộc á/c toan tính thì sao nào?
Tại sao tôi phải sống cao thượng, trong sạch?
Tôi chỉ muốn kẻ b/ắt n/ạt tôi trả giá, dùng chút th/ủ đo/ạn thì có gì sai?
Gió cuốn mưa tạt vào mặt, cái lạnh thấu tận xươ/ng tủy, tôi không kìm được hàm răng đ/á/nh lập cập, toàn thân r/un r/ẩy.
Đúng lúc đó, "ầm" một tiếng vang dội.
Tôi ngẩng phắt đầu, cửa kính phòng ngủ tầng hai của Thẩm Tứ vỡ tan tành.
"Ai đấy?"
"Ông nội mày đây."
Tôi quay lại, Đường Sóc bước vội tới, chiếc ô che lên đầu tôi, chiếc áo khoác trên người anh được cởi ra bằng một tay, khoác lên vai tôi.
"Thẩm Tứ, đồ khốn! Mày ứ/c hi*p con gái thì đếch ra gì? Có giỏi thì đến đây với tao, dám không? Đồ hèn nhát chỉ biết b/ắt n/ạt kẻ yếu."
Đường Sóc một tay bịt tai tôi, ôm tôi vào lòng.
"Đi thôi, đi nhanh lên."
Đằng sau là tiếng gầm thét của Thẩm Tứ: "Đường Sóc, buông ra! Ai cho mày động vào cô ấy?"
"Tần Tảo, đứng im! Nếu em dám bước đi, đừng bao giờ quay lại nữa!"
Nhưng Đường Sóc hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản ứng, thẳng tay nhét tôi vào xe.
Chiếc khăn tắm to đùng trùm lên đầu tôi.
"Chú Triệu, chạy đi."
Tôi bất động hồi lâu, Đường Sóc "chép" miệng, dùng tay không mấy dịu dàng lau vệt mưa trên tóc tôi.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh: "Đường Sóc, anh đang xía vào chuyện người khác đấy."
Đường Sóc dừng động tác trên tay.
"Khổ nhục kế?"
"Hại địch tám trăm, tự thiệt ngàn? Không, em có làm hắn được tám mươi không?"
"Được chứ!" Tôi trả lời đầy quả quyết.
Những năm tháng sống nhờ này, tôi đã hiểu rất rõ gia đình họ Thẩm.
Như bố Thẩm Tứ, thái độ của ông với tôi là vô thưởng vô ph/ạt, không thích cũng chẳng gh/ét, chỉ cần không ảnh hưởng tới ông, tôi chỉ là tồn tại vô hình.
Nhưng ông ta coi trọng thể diện.
Những lần ông ta bênh tôi, đều là diễn cho người khác xem.
Chỉ vài câu nói, đã tạo nên vẻ ngoài ôn hòa lương thiện.
Hôm nay, nếu tôi đứng ngoài trời mưa cả đêm.
Ông ta sẽ đ/á/nh Thẩm Tứ.
Bắt hắn quỳ dưới đất, rút dây lưng, không chút nương tay quật vào lưng.
Vừa đ/á/nh vừa hỏi: "Mày biết sai chưa?"
Thẩm Tứ sẽ không chịu nhận sai.
Vì vậy, tôi đứng mưa một đêm, đổi lấy một thân hắn tơi tả, sao không đáng?
Nhưng Đường Sóc nói: "Không đáng."
"Thiệt đấy, biết không? Em dùng thân thể mình đ/á/nh cược hắn bị đ/á/nh. Mười ván thua chín không hiểu sao? Em còn tự đặt mình lên bàn cược, Tần Tảo, em sẽ thua trắng tay đấy."
Đường Sóc chậm rãi nói ra những lời đó, nhẹ nhàng mà đanh thép.
Tôi nhìn anh hồi lâu, mặt lạnh quay đi.
Anh bật cười.
"Em còn gi/ận đấy à?"
"Thôi nào, anh đưa em đi ăn ngon."
Anh tự ý đưa tôi về chỗ ở gần trường của anh.
Căn hộ hai phòng ngủ đơn giản, dọn dẹp gọn gàng, nồi lẩu nghi ngút khói.
Đường Sóc đeo tạp dề bận rộn giữa bếp và phòng ăn.
"Em đúng là có số hưởng, tay cũng chẳng buồn động."
"Được rồi, muốn chấm gì, anh pha cho."
Bước chân định rời đi của tôi dừng lại.
Hơi đói, chút mệt mỏi, vài phần buồn ngủ.
Tôi tựa khung cửa đứng rất lâu, lại là cảm giác đáng gh/ét đó.
Tôi nghĩ, chỉ một lần thôi, tôi sẽ nuông chiều bản thân một lần.
6.
Rời khỏi nhà Đường Sóc, tôi không đ/á/nh thức anh.
Một mình lững thững bước về trường.
Chỉ cần qua đèn giao thông, băng qua đường là tới trường.
Giữa dòng người, tôi nhận ra Thẩm Tứ ngay lập tức.
Hắn mặc đồng phục, đeo túi một vai, gương mặt âm u.
Tôi nheo mắt nhìn hắn, từ từ bước tới phía sau.
Tôi thực sự rất gh/ét Thẩm Tứ, ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Tôi thường nghĩ, giá như hắn biến mất thì tốt.
Dòng xe tấp nập, đèn đếm ngược.
Tôi không kìm được đưa tay ra.
10, 9, 8, 7...
"Bốp!"
Một bàn tay lớn đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, xoay người kéo tôi vào đám đông.
Thẩm Tứ như có linh cảm, vội vàng ngoái lại nhưng chẳng thấy gì, chỉ nhíu mày nghi hoặc.
"Em định làm gì?"
Đường Sóc nghiến răng nghiến lợi.
Lần đầu tiên kẻ lúc nào cũng bông đùa lười nhạt trở nên nghiêm túc, gương mặt lạnh băng.
Tôi nhếch mép cười nhạt nhìn anh.
"Anh nghĩ em định làm gì?"
"Đẩy hắn ra đường, để hắn bị xe cán ch*t à?"
"Đúng, chính x/á/c, em đang nghĩ thế đấy."
"Sao? Sợ rồi à?"
"Vậy thì tránh xa em ra."
Đường Sóc nín thở, bàn tay siết ch/ặt.
Rồi buông ra.
Quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, thở ra một hơi.
Tốt lắm.
Đi là tốt rồi.
Đáng lẽ phải thế.
Vốn dĩ nên như vậy.
Chỉ là anh nghĩ nhiều quá, chưa đến mức tôi phải công khai gi*t người đâu.
Tôi cúi mặt xuống, vừa định quay đi.
Ngay khoảnh khắc đó, đôi giày quen thuộc hiện ra trước mắt.
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 136
Chương 12
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook