Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
05/11/2025 09:32
Và Chu Khải, đương nhiên cũng có tên trong danh sách.
Lợi thế lớn nhất của cậu ta chính là 'Ban giám khảo sinh viên' gồm năm mươi người.
Hơn một nửa thành viên ban giám khảo này đều là người của Hội sinh viên.
Có thể nói, cậu ta đã chắc chắn chiếm một suất từ trước.
Nhưng mục tiêu của hắn rõ ràng không dừng lại ở đó.
Hắn muốn lợi dụng cơ hội này để dẫm tôi xuống bùn đen.
Một ngày trước buổi phản biện, Chu Khải tìm đến tôi.
Lần này hắn không còn giả bộ như trước, vẻ mặt lộ rõ sự đắc ý.
"Kiều Ân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này nhỉ?"
"Học trưởng có chỉ giáo gì sao?"
"Chỉ giáo thì không dám." Hắn cười nhạt, "Chỉ là muốn nhắc nhở em chút thôi. Ngày mai ban giám khảo sinh viên có năm mươi phiếu bầu. Còn anh - ít nhất sẽ có bốn mươi phiếu. Thế em nghĩ em được mấy phiếu?"
Đây là một sự khoe khoang và đe dọa trắng trợn.
Hắn đang nói rõ với tôi: Trò chơi này do hắn làm chủ.
Việc tôi có được chọn hay không đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tôi nhìn hắn, cũng nở nụ cười:
"Học trưởng có quá tự tin vào bản thân không?"
"Đây không phải tự tin, mà là thực lực."
"Vậy sao?" Tôi đáp, "Ngày mai chúng ta sẽ biết."
Hôm sau, tại hội trường lớn.
Tôi trình bày sau Chu Khải một người.
Hắn mặc bộ vest phẳng phiu, lên sân khấu nói như rót mật vào tai.
Hắn không nhắc nhiều về thành tích học tập, mà tập trung ca ngợi công việc ở Hội sinh viên: đã tổ chức bao nhiêu hoạt động, phục vụ bao nhiêu bạn học, cống hiến gì cho trường.
Bài phát biểu đầy tính kích động của hắn khiến khán phòng vang dội tiếng vỗ tay.
Đặc biệt là các thành viên Hội sinh viên ngồi dưới, vỗ tay nhiệt liệt hơn ai hết.
Tôi liếc nhìn ban giám khảo sinh viên.
Quả nhiên, đa số đều gật đầu tán thưởng.
Khi bước xuống, Chu Khải ném cho tôi ánh mắt đắc thắng.
Ánh mắt ấy như nói: Em thua chắc rồi.
Đến lượt tôi lên sân khấu.
Tôi không chuẩn bị slide hoành tráng, cũng chẳng soạn bài phát biểu mùi mẫn.
Tôi chỉ lần lượt trưng ra: bảng điểm hai năm đại học, giấy khen, báo cáo đề tài nghiên c/ứu.
Dùng những con số trực tiếp và thuyết phục nhất để chứng minh giá trị bản thân.
Cuối bài phát biểu, tôi nói:
"Thưa thầy cô, các bạn. Tôi là Kiều Ân. Tôi không giỏi ăn nói, cũng không biết tổ chức hoạt động náo nhiệt. Hai năm qua, phần lớn thời gian tôi ở thư viện và phòng thí nghiệm. Mọi nỗ lực của tôi đều nằm trong bảng điểm này."
"Tôi cho rằng, bổn phận sinh viên là học tập. 'Mười sinh viên tiêu biểu' trước hết phải là sinh viên xuất sắc. Câu chuyện của tôi rất đơn giản: học chăm, nghiên c/ứu nghiêm túc. Cảm ơn mọi người."
Tôi cúi chào rồi bước xuống.
Hội trường im ắng, tiếng vỗ tay thưa thớt.
Bước vào giai đoạn bỏ phiếu.
Điểm từ ban giám khảo giáo viên công bố trước, tôi dẫn đầu áp đảo.
Chu Khải chỉ ở mức trung bình.
Mấu chốt nằm ở phiếu bầu từ ban giám khảo sinh viên.
Năm mươi giám khảo lần lượt lên bỏ phiếu.
Ba mươi người đầu tiên phần lớn là thành viên Hội sinh viên.
Không chút do dự, họ bỏ phiếu cho Chu Khải.
Số phiếu của hắn tăng vọt, vượt mốc bốn mươi.
Trong khi tôi chỉ có vài phiếu đơn lẻ.
Chu Khải ngồi dưới khán đài, khóe miệng nhếch lên không giấu nổi.
Những cán bộ hội ngồi cạnh đã chuẩn bị ăn mừng chiến thắng sớm.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình tuyên bố:
"Xin mời vị giám khảo đặc biệt của ban giám khảo sinh viên năm nay lên bỏ phiếu!"
Mọi người ngơ ngác.
Giám khảo đặc biệt?
Năm nào có khoản này?
Một cụ già tóc bạc nhưng tinh thần minh mẫn trong bộ vest bước lên.
Ban lãnh đạo nhà trường dưới khán đài đồng loạt đứng dậy.
"Hiệu trưởng Trương!"
Tôi cũng sững sờ.
Hiệu trưởng Trương là hiệu trưởng danh dự của trường.
Một viện sĩ đức cao vọng trọng trong giới học thuật.
Cụ đã nghỉ hưu nhiều năm, sao đột nhiên xuất hiện?
Hiệu trưởng Trương bước đến hòm phiếu, cầm micro:
"Chào các em, các thầy cô. Hôm nay tôi đến với tư cách giám khảo không mời."
Cụ cười hiền hậu.
"Tôi nghe nói trường ta bình chọn 'Mười sinh viên tiêu biểu', tôi tò mò muốn biết giới trẻ ngày nay thế nào. Tôi đã xem hồ sơ tất cả ứng viên. Trong đó, có một em khiến tôi ấn tượng sâu sắc."
Ánh mắt cụ quét qua đám đông, dừng lại ở tôi.
"Em Kiều Ân."
Mọi ánh nhận đổ dồn về phía tôi.
Tôi bối rối không biết chuyện gì xảy ra.
"Hồ sơ của em này rất giản dị: học tập, học tập và học tập. CV của em không có hoạt động câu lạc bộ hào nhoáng, chỉ có chồng giấy khen và báo cáo nghiên c/ứu chất đầy. Đặc biệt là dự án 'Tối ưu hóa thuật toán AI' mà em tham gia - tôi có nghe danh. Độ khó của dự án này tôi hiểu rõ. Là thành viên nòng cốt đạt được thành tựu đột phá - rất đáng nể."
Hiệu trưởng Trương nhìn tôi đầy vẻ trân trọng.
Rồi giọng cụ chuyển sang nghiêm nghị:
"Tôi cũng thấy một hồ sơ khác rất hoành tráng, tổ chức vô số hoạt động. Nhưng," giọng cụ cứng rắn hơn, "tôi cho người kiểm tra thì những 'hoạt động' này đã lạm dụng ng/uồn lực nhà trường, kể cả thiết bị phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia. Tôi hỏi thật: một cuộc thi hát, một buổi giao lưu khiêu vũ - cần đặt phòng lab cấp quốc gia làm gì?"
Ánh mắt cụ xoáy vào Chu Khải.
Mặt Chu Khải bỗng tái mét.
"Hội sinh viên là tổ chức phục vụ sinh viên, không phải công cụ cho cá nhân trục lợi! Cán bộ hội trước hết phải là sinh viên gương mẫu! Nếu lợi dụng chức quyền để áp bức bạn học - loại cán bộ này không cần giữ lại!"
Lời hiệu trưởng Trương vang như sấm.
Cả hội trường im phăng phắc.
Chu Khải ngồi đó, cúi gằm mặt xuống, người r/un r/ẩy.
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 13
Chương 6
Chương 8
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook