Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ồ? Định đi rồi sao?
Mộc Niệm đi vòng đến bên cạnh tôi: "Tiểu thư Kiều thổi gió bên gối giỏi thật đấy."
Tôi cười đùa: "Tầm thường thôi, tiểu thư Mộc đi cẩn thận nhé."
"Cô! Cô đừng có đắc ý, tôi ở ngay bên cạnh, muốn gặp anh Trì Thâm thì có cả đống cơ hội."
Tôi nở nụ cười đầy ẩn ý, áp sát vào tai cô ta: "Không sợ bị kích động thì cứ đến đi, tiểu thư Kiều còn nhiều thứ chưa thấy, chưa nghe lắm đấy."
"Đồ vô liêm sỉ!"
Mộc Niệm lại gi/ận dỗi bỏ đi.
Biệt thự này một lần nữa trở thành lãnh địa của tôi, sung sướng, thật là sung sướng.
Nếu ba người kia không xuất hiện thì tôi còn vui hơn nữa.
Hôm đó, khi tôi đang ngồi đung đưa trên võng ở ban công tầng hai, vừa nhâm nhi cà phê vừa nghe nhạc, chợt thấy từ xa những bóng hình quen thuộc. Ba người họ lén lút nhìn trước ngó sau, ánh mắt tham lam có thể nhận ra từ cách xa cả cây số.
"Đen thật!"
Không ngờ họ lại tìm tới tận nơi.
Trốn hai năm trời, vẫn không thoát được hoàn toàn.
Người phụ nữ tinh mắt đã phát hiện ra tôi trên ban công, cô ta kéo kéo người đàn ông bên cạnh, nói vài câu, hai người còn lại cũng đồng loạt nhìn về hướng này.
Ba người tiến đến dưới biệt thự.
Hạ Phương: "Kiều Kiều, đúng là con rồi, mẹ tưởng mình nhìn lầm. Mẹ đến thăm con đây, mở cửa cho mẹ vào đi."
Kiều Cao Chí không giữ được bình tĩnh, trực tiếp quát lên: "Sao? Đi hai năm đã lên mặt rồi hả? Còn ngồi đó làm gì?"
Kiều Phong: "Chị ơi, xuống mở cửa cho tụi em đi! Xem mẹ mang gì cho chị này!"
Ba người họ nói hùng h/ồn, tôi làm lơ, mở điện thoại xem giờ - còn sớm, Trì Thâm chắc chưa về vội được.
Trốn, là không trốn được nữa rồi.
Tôi đứng dậy, nhìn xuống dưới, nở nụ cười lạnh lùng.
"Mang gì đến đấy?"
"Túi trứng gà đó à?"
"M/ua giảm giá ở siêu thị phải không? Được mười nghìn chưa?"
Kiều Cao Chí: "Con nói bậy gì thế, đây là trứng gà ta!"
Tôi lạnh giọng: "Đừng lảm nhảm nữa, có việc gì không?"
Hạ Phương thấy thái độ của tôi, lập tức bắt đầu diễn cảnh khóc lóc: "Kiều Kiều, hai năm rồi, con vẫn gi/ận bọn mẹ à? Mẹ biết hồi đó bọn mẹ có hơi nóng gi/ận, nhưng thật sự là không còn cách nào khác."
"Hai năm nay, mẹ lúc nào cũng nhớ con, lo con một mình ở ngoài khổ sở, mẹ ăn không ngon ngủ không yên."
Kiều Phong vội vàng phụ họa: "Đúng vậy chị, sau khi chị đi, mẹ bị ốm nặng lắm, lúc mê man vẫn luôn gọi tên chị."
Hạ Phương: "Kiều Kiều, trứng gà này là gà nhà mới đẻ, mang đến cho con bồi bổ. Nhìn con g/ầy thế này..."
Nghe những lời này, tôi chỉ thấy chua chát.
Họ nghĩ tôi ng/u đến thế sao?
Lần nào cũng dùng chiêu cũ không chán.
Sau khi cho họ bao nhiêu cơ hội, tôi chỉ nhận về nỗi đ/au còn lớn hơn trước.
Tôi đã không còn tin bất cứ lời nào của họ.
Cái gọi là tình thân ư? Chẳng qua chỉ là lũ m/a cà rồng hút m/áu.
Lợi dụng, chỉ toàn là lợi dụng. Từ khi tôi sinh ra, đã là công cụ mở đường cho tương lai Kiều Phong.
Hồi nhỏ, bữa sáng nó được ăn cơm với trứng rán thêm cái đùi gà, còn tôi chỉ có bát cháo trắng.
Nó m/ập như heo, tôi g/ầy trơ xươ/ng.
Thiếu dinh dưỡng triền miên khiến tôi thường xuyên ngất xỉu ở trường, sau đó họ mới miễn cưỡng chia cho tôi nửa quả trứng.
Kiều Phong tham ăn, không hề muốn, luôn làm ầm ĩ, cuối cùng bất đắc dĩ ném nửa miếng trứng bẩn thỉu lên bàn.
Tôi đã ăn một bát cơm trộn nước mắt với miếng trứng dơ.
Vừa ngon vừa buồn nôn.
Về sau, tôi dần lớn lên, có thể làm thêm, tiền ki/ếm được dù luôn bị tịch thu nhưng mỗi lần tôi đều giấu lại chút ít.
Để làm học phí.
Họ nói không có tiền cho tôi đi học, sau khi hết cấp hai đã ngừng chu cấp mọi chi phí.
Học phí cấp ba, đại học cùng tiền sinh hoạt đều do tự tay tôi ki/ếm.
Còn Kiều Phong, bất kể học hành thế nào, chỉ cần nó muốn, luôn có tiền tiêu xài, thậm chí học trường tư học phí mấy chục triệu, sinh hoạt phí mỗi lần cũng vài triệu.
May mắn là khi đó tôi đã không còn quan tâm.
Tôi tự mình cũng có thể sống tốt.
Làm vài công việc part-time đủ ki/ếm tiền.
Cũng được ăn nhiều thứ hơn, thân hình không còn khẳng khiu.
Ngay cả khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn.
Họ bèn để mắt đến nhan sắc của tôi, bắt đầu tính toán, sau đó xảy ra chuỗi sự kiện k/inh h/oàng đó.
"Mấy thứ lặt vặt đó để dành mà bồi bổ cho con trai cưng của bà đi." Tôi liếc nhìn Kiều Phong đã m/ập thêm một vòng, lập tức cảm thấy buồn nôn.
Không phải tôi kỳ thị người b/éo, mà là hắn ta trông thảm hại, lại thêm nụ cười giả tạo càng khiến người ta muốn ói.
Quả nhiên, khi nhắc đến Kiều Phong, Kiều Cao Chí không nhịn được, bắt đầu chỉ thẳng vào mặt tôi ch/ửi bới, càng lúc càng thậm tệ.
"Đồ con đĩ, được đàn ông bao nuôi mà ngạo mạn lắm hả?"
"Đồ nh/ục nh/ã, thứ hèn hạ, lúc sinh ra đáng lẽ nên bóp cổ cho ch*t đi cho rồi!"
...
Dần dần đã có vài người hàng xóm thò đầu ra xem.
Tôi lấy điện thoại, quay một cuộc gọi.
Kiều Cao Chí càng hung hăng: "Sao? Định gọi c/ứu binh à? Vô ích đấy! Hôm nay tao không chỉ ch/ửi mày, còn vào đó đ/á/nh mày nữa!"
Tôi lắc lắc điện thoại: Ừ, tôi gọi c/ứu binh đấy, mày cứ tiếp tục đi.
Điều này khiến hắn tức đi/ên, hắn bắt đầu đ/á cửa đi/ên cuồ/ng, Kiều Phong cũng như du côn ch/ửi bới liên hồi.
Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Ba người h/oảng s/ợ nhìn về hướng đó.
Rồi nghiến răng quát tôi: "Mày dám báo cảnh sát?!"
Tôi mỉm cười: "Ừ, thì sao?"
Điều khiến tôi bất ngờ là cùng xe cảnh sát đến còn có xe của Trì Thâm.
Ba người họ bị cảnh sát dẫn đi.
Trì Thâm vào biệt thự, tôi hơi lo lắng, hai tay vô thức nắm ch/ặt ống tay áo.
Tôi không biết phải giải thích thế nào.
Liệu anh ấy có nhân cơ hội này bỏ rơi tôi?
Thôi kệ, liều vậy.
Tôi bước đến trước mặt anh, lên tiếng: "Anh..."
"Tối nay em muốn ăn gì?"
Tôi: "???"
Trì Thâm: "Dì giúp việc xin nghỉ tối nay. Anh sẽ nấu ăn."
"Thôi, cùng đi chợ luôn đi." Anh nắm tay tôi, dắt tôi cùng ra ngoài.
Những người hàng xóm xem náo nhiệt vẫn chưa tan hết, một người thấy cảnh này liền giơ điện thoại lên chụp.
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 11
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook