Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi mỉm cười, thuận tay rút cổ tay ra khỏi tay anh rồi áp sát vào eo anh.
"Anh yêu, body đẹp thật đấy."
Dưới làn da ấm nóng, cơ bắp anh đột nhiên căng cứng. Phó Trầm Chu nuốt nước bọt, đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin. Đôi mắt vốn bình thản như nước hồ thu giờ dậy sóng cuồn cuộn.
"Em..."
Tôi đợi mãi mà anh vẫn không nói được câu sau, dường như hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày. Tôi khẽ cúi người, ngón tay nghịch ngợm chạm vào những viên kim cương nhỏ trên dây đeo ng/ực.
"Em sao nào?"
"Anh yêu, lúc chat mạng không phải rất thân thiết sao?"
"Sao gặp mặt rồi lại trở nên xa cách thế?"
Phó Trầm Chu vẫn im lặng, chỉ chăm chú nhìn tôi không chớp mắt. Tôi lại cười khẽ áp sát thêm, ngón tay vô thức xoay tròn trên eo anh.
"Không phải nói sẽ chiều em mọi thứ sao?"
"Giờ em muốn tận mắt nhìn, tận tay sờ được không?"
Phó Trầm Chu đột ngột nắm ch/ặt tay tôi, lực mạnh đến phát đ/au. Ánh mắt anh khó hiểu, giọng khàn đặc:
"Ôn Thư Ý, trêu anh vui lắm hả?"
Phó Trầm Chu buông tay tôi, quay lưng mặc vội áo rồi bước ra khỏi phòng.
**11**
Phó Trầm Chu gi/ận thật rồi.
Để tránh tôi, anh thẳng tiến ra nước ngoài công tác, chẳng thể gặp mặt. Nhắn tin qua tài khoản chính cũng không thèm hồi âm.
Thế là tôi lại mở tiểu hào.
[Anh yêu ơi, gửi em tấm ảnh hôm trước được không?]
[Lần đi công tác này có đeo dây ng/ực không?]
[Muốn nhìn anh mặc vest đeo dây ng/ực, vừa nghiêm nghị vừa quyến rũ, thích lắm, muốn xem.]
Cả ngày trôi qua không hồi âm. Tôi tưởng lại như đ/á chìm biển xanh, nào ngờ tối đến anh nhắn một câu:
[Ôn Thư Ý, em không biết x/ấu hổ à?]
Tôi suýt bật cười. Xem bao nhiêu lần rồi. Sờ cũng sờ rồi. Giờ mới hỏi câu này?
Tôi gõ ngay: [Anh yêu, em muốn xem, cho em xem đi.]
Rồi anh lại im bặt. Mấy ngày liền, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Chẳng có ảnh mới để ngắm. Chán thật.
Tôi bắt đầu tự hỏi có phải mình chơi quá đà không. Dù sao Phó Trầm Chu tuy có làm vài chuyện khác thường, nhưng bản chất vẫn là người cổ hủ.
Đang tính m/ua vé máy bay đuổi theo anh thì tài khoản chính nhận được tin từ trợ lý Phó Trầm Chu. Báo anh đã về nước.
Sáng nhận tin, tối đã có điện thoại. Trợ lý nói Phó Trầm Chu s/ay rư/ợu trong buổi tiếp khách, hỏi tôi đến đón được không.
Khi tới hộp đêm riêng tư, Phó Trầm Chu đang ngồi một mình trên sofa. Ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, lưng thẳng tắp, cà vạt vẫn chỉnh tề trên cổ. Nếu không có gương mặt ửng hồng bất thường, không ai nghĩ anh say.
Quả là người khuôn phép đến từng chi tiết.
Tôi đến gần, khẽ cúi xuống bên tai anh: "Anh yêu, về nhà với em không?"
Trong góc tối, Phó Trầm Chu mở mắt. Đôi mắt thường lạnh lùng tỉnh táo giờ phủ lớp sương mờ. Anh nhìn tôi một lúc rồi khẽ dịch sang bên. Cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý từ chối. Giọng điệu lạnh băng:
"Sao em đến đây?"
Tôi cười theo anh dịch chuyển, giữ khoảng cách cực gần: "Em đến đón chồng em về nhà mà."
Phó Trầm Chu nhìn thẳng: "Chúng ta chưa cưới."
Tôi nhanh trí đáp: "Vậy em đến đón vị hôn phu của em. Vị hôn phu ơi, về không? Hay anh muốn hủy hôn?"
**12**
Bốn chữ "hủy hôn" vừa thốt ra, lông mi Phó Trầm Chu khẽ run. Nhưng vẫn im lặng.
Tôi biết anh vẫn gi/ận. Gi/ận việc tôi đã nhận ra anh qua video call nhưng vẫn giả vờ không biết. Cố tình mượn hôn ước trêu chọc anh.
Tôi tự biết mình không hoàn toàn đúng nên bắt đầu giải thích:
"Em không cố ý lừa anh, chỉ là thấy tò mò vì hóa ra anh cũng có mặt thoải mái như vậy."
"Bởi em luôn nghĩ anh là người nghiêm túc cứng nhắc. Sự tương phản này khiến em ngạc nhiên, vui mừng, rồi vô thức muốn khám phá thêm."
"Thực ra khi biết anh là người yêu online, em rất vui."
"Người mình thích lại là hôn phu sắp cưới, với em là chuyện tốt đẹp."
"Nếu anh cảm thấy bị lừa, muốn chia tay, em cũng chấp nhận."
"Phó Trầm Chu, em hoàn toàn tôn trọng quyết định của anh."
Nói xong, tôi cúi đầu quan sát biểu cảm anh. Rồi khéo léo lùi lại.
Thầm đếm trong đầu, chưa tới ba giây, Phó Trầm Chu đã kéo mạnh tôi vào lòng. Tôi không kịp phản ứng, tay đặt lên ng/ực anh. Đầu ngón tay không chỉ cảm nhận hơi ấm mà còn chạm vào thứ gì đó cứng và lạnh.
Tôi nhướng mày. Phó Trầm Chu nhìn tôi trong bóng tối, giọng khàn đặc: "Ôn Thư Ý, em lại đang dụ dỗ anh."
Tôi mỉm cười, cọ mũi vào anh: "Vậy anh có mắc câu không?"
Vừa dứt lời, nụ hôn của Phó Trầm Chu đã đáp xuống. Anh hung hăng xâm nhập khoang miệng tôi. Nụ hôn này hoàn toàn khác vẻ ngoài nghiêm nghị thường ngày, đầy tính chiếm hữu và ham muốn mất kiểm soát.
Tôi bị anh ghì ch/ặt, suýt ngạt thở nhưng vẫn đủ tỉnh táo nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo. Tay luồn vào trong, quả nhiên chạm phải sợi dây mảnh.
Tôi khẽ lùi ra, áp trán vào anh: "Mặc cho em xem hả?"
Anh không trả lời. Tay tôi xoa lưng eo anh, khóe miệng nhếch lên: "Không phải đang gi/ận em sao? Sao vẫn đeo thứ này?"
Phó Trầm Chu mắt mơ màng, vẫn im lặng. Chỉ có bàn tay nóng bỏng siết ch/ặt eo tôi, kéo sát vào người. Anh định hôn tiếp, tôi nắm cằm anh khẽ né đi.
Tôi cười khẽ: "Không trả lời không cho hôn. Em muốn nghe."
Phó Trầm Chu nhìn tôi ánh mắt thăm thẳm, tựa hồ có vực xoáy cuốn lấy tôi. Giọng anh khàn đặc: "Vì anh đã mắc câu rồi."
Một câu nói khiến lý trí cả hai vỡ tan. Chúng tôi ôm nhau hôn không rời, đến khi ý thức cuối cùng khiến tôi đẩy anh ra.
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 11
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook