Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi tin rằng sau một tháng, các bạn sẽ cảm ơn tôi, vì tôi đã giúp các bạn tiết kiệm được một khoản tiền lớn!"
"Xuất phát từ sự nhân văn, tôi mới để Cố Phi hứng chậu nước này. Cố Phi, giờ em dùng cây lau nhà để tưới nước xuống sàn cho mát đi."
Cô ấy đưa cho Cố Phi cây lau nhà bẩn thỉu không biết ki/ếm đâu ra.
Cố Phi định đón lấy, nhưng bị tôi chặn lại:
"Ngô Đệ, cô có quan điểm sống của riêng mình, chúng tôi tôn trọng."
"Nhưng không phải ai sinh ra cũng phải chịu khổ."
"Nhà trường trang bị cơ sở vật chất cho ký túc xá là để giúp chúng ta sống tiện nghi hơn, tăng trải nghiệm ở đây, chứ không phải để nhịn khổ một cách không cần thiết vì cái gọi là tiết kiệm."
"Hơn nữa, chức trưởng phòng không phải để đ/ộc tài, cô không có quyền ra lệnh chúng tôi làm bất cứ điều gì."
Nói rồi, tôi với tay lấy điều khiển điều hòa trên giường cô ta.
Tôi tưởng sau màn lý sự này, Ngô Đệ sẽ biết điều hơn.
Nhưng thực tế chứng minh tôi đã đ/á/nh giá thấp sự cứng đầu của cô ta.
4
Rắc!
Điều khiển điều hòa vỡ tan tành dưới tiếng đ/ập mạnh.
Hai cục pin văng ra lăn lóc dưới chân Ngô Đệ.
Đến lúc này, ngay cả Cố Phi hiền lành nhất cũng không nhịn được:
"Cậu... cậu sao lại cố ý phá hoại tài sản chung thế?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cả ba chúng tôi, cô ta lại tiếp tục màn trình diễn thứ hai - mở toang cửa phòng và cửa ban công!
Hơi nóng như thủy triều tràn vào phòng, nhưng không hề có dấu hiệu thoát ra theo luồng đối lưu.
Qua tấm gương bên cạnh, tôi thấy khuôn mặt tái nhợt của mình và L/ưu M/a/nh Manh - vốn đã say nắng sau buổi tập - càng thêm xanh xao.
"Giờ điều khiển hỏng rồi, không mở điều hòa được nữa."
Ngô Đệ đắc chí:
"Lúc nãy tôi đã nói rồi, lau sàn kết hợp đối lưu không khí qua cửa sẽ làm mát phòng, quê tôi toàn làm thế."
"Hơn nữa tôi làm vậy là tốt cho các cậu, vừa tập xong đã bật điều hòa ngay dễ bị cảm lạnh hoặc liệt mặt. Giờ không mở được vừa tiết kiệm điện, lại rèn luyện ý chí chịu khổ, các cậu nên cảm ơn tôi mới phải."
Tôi choáng váng trước logic thần kỳ của cô ta.
Không ngừng tự hỏi mình đã tạo nghiệp gì mà bị xếp chung phòng với kẻ kỳ quặc như vậy.
L/ưu M/a/nh Manh không chịu im, cất giọng khàn đặc chất vấn:
"Liệt mặt cái con khỉ! Mày bị đi/ên à?"
"Có bệ/nh thì đi chữa, đừng gắn bồn cầu lên mặt mà phun bậy."
"Ban đầu tao chưa định đòi mày 18 đồng đâu, nhưng giờ mày phải trả đủ từng xu."
"Còn tiền điều khiển, mày hoặc tự m/ua cái mới, hoặc đền tiền cho bác quản lý, đừng có mơ chúng tao gánh hậu quả cho mày."
5
Dù giọng L/ưu M/a/nh Manh khản đặc.
Nhưng âm lượng vẫn đủ lớn.
Cộng thêm cửa phòng mở toang, nhiều bạn đi ngang qua đều dừng lại xem.
Thấy đám "khán giả" ngày càng đông.
Ngô Đệ đỏ mắt:
"Tôi không như mấy cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, mấy đồng tiền điện hay ly trà sữa với các cô chẳng là gì, nhưng với tôi từng xu đều quý giá."
"Tôi biết ba cô coi thường tôi, cho rằng tôi nghèo hèn không xứng làm bạn cùng phòng. Nhưng các cô không được công khai s/ỉ nh/ục tôi, người nghèo chúng tôi cũng có phẩm giá."
Nghe vậy tôi bực bội vô cùng.
Sao lại "không như mấy cô ngậm thìa vàng"?
Bố mẹ tôi giàu có là tội lỗi sao?
Đây không còn là vấn đề tiết kiệm nữa.
Mà là th/ù gh/ét người giàu rõ ràng.
Trà sữa, điều khiển đều do cô ta cố ý phá hoại.
L/ưu M/a/nh Manh chỉ nêu sự thật, sao lại thành s/ỉ nh/ục?
Không phải từ đầu đến giờ chỉ có cô ta gây sự sao?
Tôi không muốn tranh cãi, nhưng buộc phải lên tiếng trước ánh mắt tò mò của đám đông:
"Không phải vấn đề giàu nghèo, mà là đạo lý ở đời."
"L/ưu M/a/nh Manh ch/ửi thề tuy không đúng, nhưng là do cô đưa ra yêu sách vô lý trước."
"Trà sữa của chúng tôi, điều khiển phòng đều do cô cố ý phá hủy, cô đúng là phải đền."
Nói xong, tôi đóng cửa phòng và cửa ban công lại.
Lấy điện thoại, dùng ứng dụng điều khiển vạn năng mở điều hòa.
May sao trước khi nhập học bố mẹ đổi cho tôi điện thoại mới, không thì hôm nay chắc nổi rôm hết.
Không khí mát lạnh lập tức lan tỏa.
L/ưu M/a/nh Manh và Cố Phi thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Đệ lại cười lạnh lùng:
"Điều hòa là các cô bật, không phải tôi, tôi không chia tiền điện."
Gia cảnh cô ta khó khăn, không chia cũng được.
Tôi, L/ưu M/a/nh Manh và Cố Phi đều hiểu ngầm.
6
Sáng tập quân sự đẫm mồ hôi, tôi và L/ưu M/a/nh Manh không định lên giường, chỉ định gục xuống bàn nghỉ một lát.
Nhưng khi mở WeChat định báo cáo với mẹ về buổi sáng.
Ánh mắt Ngô Đệ liếc qua, trúng ngay trang WeChat của tôi.
Khoản tiền sinh hoạt mẹ chuyển sáng nay vẫn chưa nhận.
Năm ngàn!
Trong một giây, ánh mắt cô ta từ hoài nghi chuyển sang phẫn nộ:
"Bố mẹ tôi cả năm không ki/ếm nổi một vạn, sao cô dám một tháng tiêu năm ngàn?"
Tôi nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc suốt ba mươi giây, trong đầu vang vảng câu quảng cáo:
Có bình thường không?
Cuối cùng đi đến kết luận:
Loại người này, đúng là không thể lý giải!
Lười tranh luận, tôi cầm chai nước suối trên bàn uống vài ngụm rồi định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng Ngô Đệ đã nổi đi/ên.
Cô ta gi/ật phắt chai nước khỏi tay tôi, móng tay đen sì chỉ thẳng vào mặt tôi:
"Tần Vũ Tích, so với tôi cô chẳng khác gì kẻ ký sinh, suốt ngày đặt đồ ăn uống nước đóng chai phung phí tiền bạc của bố mẹ."
"Từ giờ trở đi cô đưa tiền cho tôi giữ, mỗi ngày tôi phát cho cô hai đồng sinh hoạt phí."
Nghe cô ta gọi tên mình.
Một cảm giác vô cùng quen thuộc như tia chớp lóe lên trong đầu.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tại sao lại thấy quen cái tên Ngô Đệ.
Cô ta chính là học sinh tôi bảo trợ từ năm lớp 10 qua hoạt động tình nguyện trường - Ngô Đệ!
Vốn dĩ chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc.
Nhưng từ học kỳ hai lớp 12, do ôn thi đại học, tôi chuyển một lần toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cả năm, hẹn cùng thi vào trường này, sau đó mất liên lạc.
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook