Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
05/11/2025 12:12
Tôi cứ tưởng anh ấy thầm thích tôi...
May mà tôi chưa tỏ tình, không thì x/ấu hổ ch*t mất.
Có lẽ anh ấy chỉ muốn chúc phúc cho tôi thôi, bởi lần này cả hai chúng tôi đều không còn nuối tiếc, không còn ôm nỗi h/ận vì những thứ không thể có được nữa.
Tiếc là nỗi nuối tiếc của Tần Mặc, lại không dành cho tôi.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một hơi thật sâu.
"Rốt cuộc, tình yêu dù tốt đẹp đến đâu cũng không bằng tương lai! Lâm Ái Kim! Sau này phải ki/ếm thật nhiều vàng mới được!"
Dù rất tiếc 10 thỏi vàng,
nhưng nghĩ đến cảm xúc của Phương Mỹ Mỹ, tôi quyết định nghe theo lời dạy của mẹ - không nhận những thứ không xứng đáng.
Suy cho cùng, mười thỏi vàng trị giá đã hơn trăm triệu.
Sau này nếu Tần Mặc và Phương Mỹ Mỹ kết hôn nhắc lại chuyện này, số tiền này đủ để tôi vào tù rồi.
Sau khi quyết định, tối hôm đó tôi chặn mọi liên lạc với Tần Mặc.
Xin mẹ quỹ du lịch thưởng sau khi thi đại học rồi đi khắp cả nước.
12
Kiếp trước tôi thi đại học điểm kém, cả kỳ nghỉ chỉ biết đi làm thêm.
Về sau mỗi khi nhớ lại kỳ nghỉ đó đều cảm thấy hối h/ận.
Đời người còn dài để ki/ếm tiền,
nhưng mùa hè 18 tuổi thì chỉ có một.
Sao lúc trẻ đẹp nhất tôi không đi nhiều nơi, chụp nhiều ảnh kỷ niệm nhỉ?
Tôi từng mơ ước làm điều đó nhưng không còn cơ hội.
Sau khi trùng sinh, cuối cùng tôi đã thực hiện được.
Kỳ nghỉ này, tôi dùng 20 triệu tiền thưởng của mẹ đi phượt hơn 20 thành phố.
Một chuyến đi khiến tôi đen nhẻm mấy tông da.
Khi về đến nhà cũng vừa đúng một tuần trước khi nhập học.
Mở cửa ra,
Tần Mặc mặc quần đùi ở nhà ngồi trong phòng khách, tôi đứng sững ba giây.
Đang định kéo valy quay ra thì
Tần Mặc đột nhiên lao tới nắm ch/ặt tay tôi.
"Lâm Ái Kim! Em dám chạy nữa thử xem!"
Tôi choáng váng.
"Tần Mặc, anh đi/ên rồi! Anh làm gì ở nhà em thế này??"
Tần Mặc nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi:
"Anh đóng tiền thuê nhà cho bác gái, ở đây cả hè để đợi em về! Nào, em giải thích đi, sao thi xong là chặn liên lạc, biến mất suốt tháng trời? Mười thỏi vàng hẹn ước của chúng ta em cũng không thèm lấy nữa à?"
13
Nhắc đến mười thỏi vàng, tôi lại nhớ hình ảnh Phương Mỹ Mỹ đứng ngoài cổng trường.
Tôi không hiểu sao Tần Mặc đã có người trong mộng rồi còn vơ vẩn bên này.
Dù thích anh ấy nhưng tôi không đến nỗi làm kẻ thứ ba!
Điều khiến tôi tức gi/ận hơn là:
Dù đã đi phượt 20 thành phố để quên Tần Mặc, bắt đầu cuộc sống mới,
nhưng khi đến những nơi này, tôi lại nhớ nhiều hơn về những kỷ niệm kiếp trước cùng anh.
Hóa ra sau này anh đã dẫn tôi đi khắp những nơi này rồi.
Chỉ là lúc ấy chúng tôi suốt ngày cãi vã nên tôi chẳng nhớ gì.
Tôi tưởng cuộc sống của chúng tôi chỉ toàn tranh chấp và bất hòa.
Nhưng trong chuyến đi này, tôi lại nhớ nhiều hơn về những điều đẹp đẽ.
Từng việc tốt, từng hành động anh dành cho tôi.
Càng nghĩ tôi càng thấy buồn.
Sao Tần Mặc lại thích Phương Mỹ Mỹ?
Sao bạch nguyệt quang của anh không phải là tôi?
Tôi đã buồn như vậy rồi, sao về nhà lại gặp ngay Tần Mặc?
Khi anh nắm tay tôi,
nỗi tủi thân trong lòng tôi bỗng trào dâng.
Nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
"Tần Mặc, sao anh cứ xuất hiện trước mặt em thế này? Đã không thích em thì đừng đến quấy rầy, giờ chúng ta không còn là vợ chồng nữa! Em buông bỏ cho anh còn không được sao?"
Không biết anh hoảng vì nước mắt tôi hay vì tiếng hét của tôi,
Tần Mặc luống cuống lau nước mắt cho tôi.
Ấp úng mãi mới thốt ra câu:
"Em buông bỏ cái gì cho anh? Anh đã cố gắng mười mấy năm không cãi nhau với em, sao em vẫn cái tính lì này không đổi?"
"Anh không cãi nhau vì cảm thấy có lỗi với em đúng không? Em không cần anh phải... ừm!"
Lần này, tôi chưa nói hết câu đã bị Tần Mặc bịt miệng.
Anh hôn tôi dữ dội đến mức tôi choáng váng.
Một lúc sau, anh buông ra.
Mặt đầy phẫn nộ nhìn tôi:
"Lâm Ái Kim, em có ng/u không? Anh rõ ràng muốn cho em một mối tình lãng mạn nghiêm túc khi trùng sinh, vậy mà em làm cái trò gì thế?"
"Không phải anh vẫn không quên được bạch nguyệt quang sao? Đời trước trước khi ch*t anh còn nhắc tới, em chỉ muốn giúp anh toại nguyện, anh còn giả bộ gì nữa?"
"Bạch nguyệt quang của anh! Bạch nguyệt quang của anh là Phương Mỹ Mỹ, em có dám hỏi thẳng cô ấy không?"
Tần Mặc càng nói càng tức.
Hai chúng tôi giống hệt không khí cãi nhau kiếp trước, tôi cũng xắn tay áo lấy điện thoại cho anh xem.
"Hỏi thì hỏi, anh tưởng em không dám à? Em gọi ngay bây giờ đây, ai không dám là chó!"
Tôi chờ Tần Mặc ngăn lại.
Ai ngờ lần này anh đứng im nhìn tôi.
Thấy tôi không động đậy, anh cười: "Thế em là chó à?"
Tức quá, tôi bấm máy gọi thẳng.
Không lâu sau, Phương Mỹ Mỹ thều thào nghe máy: "Alo, Lâm Ái Kim, cậu về rồi à? Tần Mặc đi/ên cuồ/ng tìm cậu, sao cậu lại gọi cho tớ?"
"Lần trước hai người xin nghỉ nửa tháng là vì gì? Còn lúc thi đại học cậu mặc sườn xám đến trường, không phải để đợi Tần Mặc à?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Bỗng nhiên một tiếng thét vang lên:
"Ôi trời!!! Điên rồi à??? Bọn tớ nghỉ vì ông nội mất, hai đứa về quê chịu tang. Tần Mặc thân với ông nên lúc đó tâm trạng rất tệ, tớ cũng không vui. Còn sườn xám... là vì em trai tớ cũng thi đại học!!! Trời ơi đừng nói vậy, tớ với Tần Mặc còn trong ba đời có qu/an h/ệ họ hàng cơ, Lâm Ái Kim ơi, làm ơn đi!!! Đừng khiến tớ gặp á/c mộng nữa!"
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 15
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook