Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
05/11/2025 11:44
Lâm Vệ Đông nghe thấy tiếng tôi, vội chạy đến.
"Xem cô vợ lười biếng anh cưới về kìa, mặt trời lên cao mới chỗm dậy. Con dâu nhà người ta sớm mai đã dậy chuẩn bị bữa sáng, còn vợ anh thì ngủ đến tận sáng."
"Mẹ thật khổ quá đi, con trai nhặt rác nuôi vợ mà vợ lại như thế này."
Ngô Xuân Phương ngồi bệt dưới đất ăn vạ.
Mặt Lâm Vệ Đông tối sầm lại, chau mày nhíu trán.
Có vẻ như anh định quay sang trách m/ắng tôi.
Nhưng trước khi anh kịp mở miệng, tôi đã chủ động tấn công trước.
Tôi hít một hơi, chớp mắt liên tục, nước mắt lã chã rơi xuống, bộ dạng vô cùng đáng thương như vừa bị b/ắt n/ạt.
Lúc này đúng sai không quan trọng, quan trọng là xem Lâm Vệ Đông sẽ đứng về phía nào.
Tôi xoa xoa đôi tay đỏ ửng vì lạnh, người r/un r/ẩy, ánh mắt bất lực hướng về anh.
"Anh, em lạnh."
Chỉ ba từ đơn giản ấy khiến Lâm Vệ Đông đ/au lòng không thôi.
Anh vội khoác áo ngoài lên người tôi, ánh mắt khó chịu nhìn xuống Ngô Xuân Phương.
"Mẹ, có chuyện gì để sau nói, mẹ làm thế này Lily bị cảm thì sao?"
Ngô Xuân Phương thấy tình thế bất lợi, đ/ập chiếc chậu xuống rồi bỏ đi.
Tôi ngồi trên giường cuộn tròn trong chăn, mắt không rời khỏi Lâm Vệ Đông.
Nhìn đến mức anh cũng thấy ngại.
"Anh không biết lúc nãy anh đẹp trai thế nào, nhìn mà thấy an toàn vô cùng!"
Lâm Vệ Đông không ngờ tôi lại thẳng thắn thế, anh ngượng ngùng gãi đầu rồi đứng dậy đi ra.
"Anh đi xem nước nóng đun xong chưa."
Anh bỏ chạy khỏi phòng như trốn tránh điều gì.
Dù bình thường tôi rất gh/ét kiểu con gái giả vờ yếu đuối, nhưng phải thừa nhận đàn ông rất ăn chiêu này.
Đặc biệt đàn ông thời này đa số có tư tưởng gia trưởng.
Họ cần sự phụ thuộc và ngưỡng m/ộ từ phụ nữ.
Chỉ cần họ làm được việc tốt nhỏ, hãy khen ngợi hết lời để họ vui vẻ, thỏa mãn.
Lần sau họ sẽ cố gắng làm những việc tương tự.
Nước nóng được mang đến.
Tôi ngoảnh mặt đi giả vờ lau mắt.
"Sao thế?"
"Không có gì, em cảm động thôi. Từ nhỏ em đã mồ côi, chưa từng có ai tốt với em như thế. Đây là lần đầu em cảm nhận được hơi ấm. Anh à, không có anh có lẽ em không sống nổi."
Lâm Vệ Đông vắt khăn, nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên má tôi.
Cử chỉ dịu dàng như sợ làm tôi đ/au.
"Chỉ là nước nóng thôi mà. Sau này em muốn, anh ngày nào cũng đun cho em."
"Vậy em muốn tắm nước nóng."
"Chuyện nhỏ, tối nay anh sẽ đun."
Hê hê, kế hoạch thành công.
Sau ngày hôm đó, Ngô Xuân Phương càng gh/ét tôi hơn.
Chính x/á/c mà nói, bà ta vốn đã không ưa Lâm Vệ Đông, giờ tôi như đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi đã sớm nhận ra mối qu/an h/ệ bất ổn giữa hai người họ.
Việc này xảy ra khiến tôi vui không tả xiết.
Như vậy việc ly gián của tôi sẽ dễ dàng hơn.
Đến khi xảy ra chuyện gì đó, tôi sẽ xúi Lâm Vệ Đông dọn ra ở riêng.
Lúc đó mọi thứ của Lâm Vệ Đông sẽ thuộc về tôi.
"Suốt ngày loanh quanh ở đây, chẳng biết làm gì."
"Mẹ ơi, con định đi nấu cơm trưa cho mẹ và em trai đây."
"Mẹ cứ nghỉ ngơi ở đây đi ạ."
Ngô Xuân Phương khịt mũi.
Lâm Vệ Đông gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Theo cách nhìn của anh, đây là tôi không để bụng chuyện cũ, gắng gượng cơ thể yếu ớt để chăm sóc mẹ già, không khiến anh khó xử.
Anh mỉm cười mãn nguyện.
Thế là tôi ngoan ngoãn làm rơi chén sứ, nhóm bếp lửa.
Rồi bôi đầy muội than lên mặt, chạy ra khỏi bếp trong bộ dạng lôi thôi.
Xông thẳng vào vòng tay Lâm Vệ Đông.
Lâm Vệ Đông luống cuống không biết đặt tay vào đâu.
Bên tai vẳng lại tiếng ch/ửi bới của Ngô Xuân Phương, bà ta xông tới túm tóc tôi.
"Đồ vô dụng! Nấu cơm mà cũng đ/ốt nhà bếp! Mày không biết làm gì ngoài việc quyến rũ đàn ông!"
Tôi sợ hãi núp sau lưng Lâm Vệ Đông, ôm ch/ặt cánh tay anh.
Người r/un r/ẩy, mặt mày đầy vẻ hối lỗi.
"Anh ơi, em sai rồi. Trước em không có nhà, sống bằng ăn xin, chưa từng vào bếp bao giờ."
"Không như anh, biết làm mọi thứ."
Lâm Vệ Đông đứng ra che chở tôi, vừa giúp tôi tránh đò/n của mẹ, vừa phải để ý xem tôi có bị vấp ngã không.
Nhưng một phút lơ là.
Tay tôi đã bị một vết xước dài, vệt m/áu đỏ trên da trắng trông thật đ/áng s/ợ.
Lâm Vệ Đông bản năng đẩy Ngô Xuân Phương ra, kiểm tra vết thương của tôi.
"Mẹ quá đáng quá, mẹ xem mẹ làm Lily trầy xước thế này."
Câu nói vừa dứt.
Ngô Xuân Phương sững lại, sau đó lăn ra ăn vạ.
"Xem thằng bạc tình này kìa! Có vợ quên mẹ, giờ dám đ/á/nh cả mẹ rồi. Ngày mai có định gi*t mẹ không? Sao ngày xưa mẹ không dìm ch*t mày dưới sông nhỉ?"
Ngô Xuân Phương khóc lóc sụt sùi, tay vơ đại thứ gì quanh đó liệng vào người Lâm Vệ Đông.
Suốt quá trình, Lâm Vệ Đông chỉ nhíu mày không nói.
Có vẻ đây không phải lần đầu chuyện này xảy ra.
Tôi cúi đầu kéo kéo vạt áo Lâm Vệ Đông.
Chưa kịp mở miệng, anh đã nắm tay tôi dẫn vào phòng.
Anh lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau vết thương cho tôi, mặt đầy xót xa hỏi:
"Đau không? Đau thì nói ra, đừng chịu đựng."
"Đau lắm."
Tôi chu mỏ, vẻ mặt ấm ức.
Giọng nói nghe như đang làm nũng.
"Anh ơi, giờ em đói quá. Nhưng mẹ như vậy chắc không cho em vào bếp nữa rồi."
Vừa nói, tôi vờ sợ hãi nép vào ng/ực anh.
Cơ thể Lâm Vệ Đông đột nhiên cứng đờ, đứng bật dậy. Lúng túng nói:
"Em đợi đây, anh đi nấu mì cho em ăn, nhân tiện xin lỗi mẹ."
Không lâu sau, Lâm Vệ Đông bưng bát mì hành nóng hổi vào.
Nhưng mặt anh in hằn vết tay đỏ, cổ thêm vài vết trầy xước. Có vẻ Ngô Xuân Phương đã đ/á/nh anh.
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook