Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trần Hoa đi trước, mở cửa.
Tòa chung cư này chỉ có một thang máy phục vụ một căn hộ duy nhất trên mỗi tầng.
Cả tầng này chỉ có mình anh ta là người ở.
Bước vào nhà, không hề có chút hơi lạnh âm u nào như tôi tưởng tượng.
Căn nhà chẳng giống chỗ có người ch*t bất đắc kỳ tử chút nào.
Tôi đứng ngoài cửa cảm nhận một lát, x/á/c định trong nhà không có h/ồn m/a nào.
Trần Hoa không nhận ra tôi dừng lại, vừa đi vào vừa giới thiệu:
"Đây là phòng hắn rơi xuống lầu..."
Tôi lập tức rảo bước theo.
Căn phòng khá nhỏ, chỉ vẻn vẹn một chiếc giường.
Cửa sổ không lắp song sắt, chỉ có cửa lùa.
Trần Hoa nói:
"Hôm đó bọn tôi uống rư/ợu, mấy đứa đều say khướt."
"Sáng hôm sau tỉnh dậy thì hắn đã rơi lầu mất rồi."
Tôi nhìn anh ta không nói, đang đ/á/nh giá xem lời này thật hay giả.
Trần Hoa bị tôi nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, giọng vô thức cao lên:
"Chính hắn bất cẩn ngã xuống thôi."
"Cảnh sát đã đến điều tra rồi."
Tôi cười nhạt:
"Đừng căng thẳng thế, tôi đâu có nghi ngờ anh."
Lúc này anh ta mới nhận ra mình hơi quá khích, đứng im một góc không nói nữa.
Sau khi quan sát căn phòng một lúc mà không thấy bùa chú hay đồ hình trấn yểm nào, tôi gạt bỏ suy nghĩ h/ồn m/a bị giam cầm ở đây không thể siêu thoát, quay sang Trần Hoa:
"Thu Khê thực sự ch*t ở đây?"
Trần Hoa nghe vậy cứng đờ một giây, sau đó đáp:
"Đúng... đúng vậy..."
Ánh mắt anh ta lảng tránh, không dám nhìn thẳng tôi.
Tôi nở nụ cười lạnh, dọa anh ta:
"Không nói thật thì tôi bó tay, mời cao nhân khác đi."
Nghe vậy, anh ta lập tức hoảng hốt, vội nói:
"Thầy đợi chút, tôi gọi điện đã."
Tôi gật đầu, anh ta bấm số rồi ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi bước đến bệ cửa sổ, kiểm tra kỹ lưỡng.
Cuối cùng phát hiện một mảnh vải trắng nhỏ góc cửa sổ.
Từ lúc vào đây tôi đã cảm thấy từ trường khu vực này bất thường, dường như có thứ gì đó kỳ dị đang d/ao động.
Tôi lật mảnh vải trắng lên, gi/ật mình phát hiện hàng chữ chằng chịt màu đỏ m/áu - chữ Xiêm mà tôi không hiểu.
Tôi chụp ảnh lại rồi nhắn tin gửi cho Tiết Kiều:
"Em xem giùm chữ này nghĩa là gì."
Khoảng một phút sau, Tiết Kiều trả lời.
"Đây là chú mượn mạng."
"Lấy n/ội tạ/ng làm mồi, m/áu làm khế ước, chuyển thọ mệnh người khác sang mình."
"Ở Hoa Hạ đây là cấm thuật vì..."
"Phải lấy n/ội tạ/ng từ người sống."
"Phi nhân đạo."
8.
Tôi nhíu mày, nhắn lại:
"Vậy người bị lấy n/ội tạ/ng thì sao?"
Tiết Kiều trả lời một chữ:
"Ch*t."
Ngay lúc đó, Trần Hoa bước vào, lặng lẽ đứng trước mặt tôi.
"Biên đại sư?"
Tôi gi/ật mình, vội khóa màn hình, đồng thời giấu mảnh vải vào lòng bàn tay nắm ch/ặt.
"Có chuyện gì?"
Trần Hoa nở nụ cười bất thiện:
"Xin lỗi nhé, đắc tội rồi."
Anh ta vừa dứt lời liền rút ra một miếng vải, mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi chóng mặt, mắt tối sầm rồi ngất đi.
9.
Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị nh/ốt trong căn phòng.
Ánh đèn neon trên trần chiếu xuống khiến đầu óc quay cuồ/ng.
Trần Hoa đứng trước mặt, cười nhạt:
"Không ngờ Biên đại sư thật có bản lĩnh, nhanh chóng phát hiện ra cái ch*t của Thu Khê không đơn giản."
Tôi thử cử động tay chân, phát hiện không bị trói nên chống tay vào ghế đứng dậy.
Cơn choáng dần tan, tôi bấm huyệt thái dương hỏi:
"Sao? Không phải mời tôi đến dẫn h/ồn sao? Trò này là gì?"
Trần Hoa từ từ tiến lại, một tay bóp ch/ặt cằm tôi - cử chỉ vô cùng khiếm nhã.
"Vẫn cần ngài dẫn h/ồn, nhưng không thể để ngài biết... địa điểm chính x/á/c Thu Khê ch*t..."
Tôi cúi mắt, chờ sức lực hồi phục chút rồi đột ngột nhấc gối đ/á/nh mạnh vào háng anh ta:
"Mẹ mày không dạy mày phải biết lễ độ khi nhờ vả người khác sao?"
Trần Hoa đ/au đớn, ôm háng lăn lộn dưới đất.
Ngay lúc đó, nhiệt độ quanh người tôi đột nhiên hạ thấp khủng khiếp.
Tôi mới để ý giữa phòng có chiếc bàn giống như bàn phẫu thuật.
Bên cạnh chiếc bàn, một chàng trai mặt mày khôi ngô đang đứng.
Da mặt anh ta xám xịt không giống người thường, giờ đang nhìn tôi sửng sốt.
"Thu Khê?"
Tôi gọi tên anh ta.
Thu Khê ngơ ngác hỏi lại:
"Anh biết tôi?"
Giọng nói anh ta thanh thoát nhưng không có thực chất.
Trần Hoa nằm dưới đất mặt mày kinh hãi, nhìn theo ánh mắt tôi nhưng từ góc nhìn anh ta chỗ đó trống trơn.
"Anh... anh thấy... thấy gì vậy?"
Tôi hiểu ra, Trần Hoa không nhìn thấy h/ồn Thu Khê.
Thu Khê liếc nhìn Trần Hoa dưới đất, nhíu mày:
"Không phải anh có việc phải đi trước sao? Sao vẫn còn đây?"
Trần Hoa không nghe được, tôi tốt bụng phiên dịch:
"Thu Khê hỏi sao anh chưa đi?"
Vừa dứt lời, Thu Khê nhanh chóng tiến tới định đỡ Trần Hoa dậy.
Vừa chạm vào cánh tay, Trần Hoa lập tức thét lên.
"Lạnh quá! Hắn động vào tôi rồi phải không? Mau siêu độ hắn đi!"
Anh ta bò lồm cồm về phía cửa, chẳng còn vẻ cao ngạo lúc dọa nạt tôi nữa.
Thu Khê bị phản ứng này làm bối rối, hỏi tôi:
"Anh ấy sao thế?"
Hình như Thu Khê không biết mình đã ch*t.
Tôi mỉm cười đáp: "Không biết nữa, có lẽ sợ cậu đó."
Thu Khê bĩu môi, ngồi phịch xuống đất:
"Sợ tôi làm gì, tôi có ăn thịt anh ta đâu."
Tôi không đáp, chăm chú quan sát anh ta.
Thu Khê ngữ điệu và thần thái như người thường, nhưng mặt tái mét, mặc chiếc áo phông trắng bị mất một góc.
Tôi chợt nhớ mảnh vải trắng ở bệ cửa sổ, liền lấy ra áp vào chỗ rá/ch trên áo anh ta.
Hoàn toàn khớp nhau.
Tôi nhíu mày, túm ch/ặt vạt áo gi/ật mạnh.
Chiếc áo trắng x/é toạc, Thu Khê gi/ật mình lùi lại, giọng gi/ận dữ:
"Anh làm gì thế!"
Tôi phớt lờ, lật mặt trong của mảnh vải lên.
Trên đó chi chít chữ màu đỏ m/áu.
Tôi hỏi:
"Ai đưa cậu chiếc áo này?"
Thu Khê ngập ngừng đáp:
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook