Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
21
Bên ngoài, tín đồ càng đi/ên cuồ/ng quỳ lạy trước tượng Chiến Thần cầu phúc, tự nguyện thề nguyền nếu được toại nguyện ắt sẽ hoàn nguyện.
Họ ngỡ rằng hoàn nguyện chỉ là vào miếu tu hành vài ngày, theo chân thần minh tu luyện, ắt hẳn sẽ trường sinh bất lão, lợi lộc đầy mình!
Thái tử khan cả cổ cũng chẳng ai tin hắn.
Nhân tính vốn tham lam, lợi lộc trước mắt thì nhìn thấy, lời trung nghĩa đẫm m/áu lại không nghe thấu.
Tiêu Vân Độ đành bất lực nhìn Minh Quyết hút sạch thọ nguyên của từng tín đồ một, hết người này đến kẻ khác.
Có đứa trẻ ăn xin, nguyện vọng nhỏ nhoi, chỉ cầu mong bạn nhỏ hắn bữa sau được no bụng.
Khoảnh khắc cầu nguyện vừa dứt, cậu bé mười hai tuổi đã hóa thành x/á/c khô, trong khi một góc xó thành đông bỗng hiện ra bàn tiệc đầy ắp.
Phàm nhân không thấy được cảnh tín đồ hóa x/á/c khô, họ chỉ thấy sau khi nguyện thành, những kẻ này cứng nhắc quỳ gối tại điện phụ tu luyện.
Mười con trâu cũng không kéo nổi lũ tín đồ cuồ/ng tín.
Thái tử vung ki/ếm chỉ thẳng Minh Quyết: "Đủ rồi! Ngươi phải thế nào mới buông tha bọn họ?"
Minh Quyết liếc nhìn Thái tử, ánh mắt vốn là thần minh giờ đục ngầu tham lam chẳng khác gì đám tín đồ ngoài điện.
Hắn như muốn x/é thịt Thái tử để đoạt lấy tiên cốt:
"Tiên cốt chỉ có tự nguyện hiến ra mới đổi chủ được."
"Tiêu Vân Độ, nếu ngươi tự nguyện dâng tiên cốt cho bổn thần, ta sẽ tha cho dân ngươi."
"Bằng không..."
Minh Quyết vung tay, mười tín đồ ngoài chính điện lập tức hóa x/á/c khô trước mặt Thái tử.
22
"Ngươi không sợ thiên tru sao?!"
"Bọn họ tự nguyện hoàn nguyện cho bổn thần, không ai ép cả."
Minh Quyết cười gằn: "Huống chi ngươi tưởng bổn thần thật sự để ý đến cái đạo trời chó má này sao!?"
Hắn phẫn nộ ngước nhìn trời xanh - hẳn là h/ận đạo trời đã ch/ém đ/ứt thần cốt của mình.
Lúc này Sở Yêu bước tới, ánh mắt nàng lấp lánh tinh quang sau khi hút tinh khí phàm nhân:
"Thái tử điện hạ, hoặc là dâng tiên cốt thành toàn cho ta, hoặc là nhìn dân ngươi hóa thành x/á/c khô thần h/ồn tán diệt!"
"Thái tử, đừng nghe lời đe dọa của chúng! Ngài quên rồi sao, bọn dân đen đã kh/inh rẻ ngài thế nào?"
Ta nắm ch/ặt tay Tiêu Vân Độ, muốn hắn tỉnh táo lại.
Tiêu Vân Độ đứng lặng, đưa mắt nhìn khói hương cuồn cuộn nơi Chiến Thần miếu - vốn là sinh khí từng ngập tràn nước Khải.
Ánh mắt hắn ôn hòa mà kiên định, xoa đầu ta nói: "Lê Đường, chúng sinh bỏ ta, nhưng ta không thể bỏ chúng sinh."
Hắn khẽ chạm đỉnh đầu ta, đặt ta vào một kết giới nhỏ.
Rồi hắn bước tới, nói với Minh Quyết: "Chỉ cần ta hiến tiên cốt, ngươi sẽ thả những tín đồ này?"
"Đúng." Minh Quyết đáp. "Bổn thần nói là làm."
"Được."
"Tiêu Vân Độ! Mất tiên cốt ngươi sẽ ch*t! Ta không cho ngươi làm vậy!"
Ta trong kết giới gào thét đến rá/ch cổ, h/ận thân thể trẻ con này nhảy lên cũng chẳng tới eo hắn.
Tiêu Vân Độ liếc nhìn ta lần cuối, trong mắt tràn đầy quyết tâm liều ch*t.
Hai tay hắn kết ấn, kim quang tràn ngập quanh thân, dồn lực phóng ra một bộ tiên cốt vàng rực lấp lánh.
Môi Tiêu Vân Độ tái nhợt, toàn thân r/un r/ẩy vì đ/au đớn, nhưng không ngừng rút tiên cốt.
Hắn gào thét đ/au đớn, khúc tiên cốt đẫm m/áu hoàn toàn lìa khỏi thân thể, theo đó là tu vi tán lo/ạn - tất cả công lực hắn tu luyện từ nhỏ.
Mất tiên cốt, tu vi tán hết, mạng sống cũng chẳng dài.
Hắn biết rõ cái giá phải trả, nhưng không hề run sợ, đến khi áo trắng nhuộm đỏ, công lực tiêu tán.
Ta phá kết giới, ôm lấy thân thể đổ gục của Tiêu Vân Độ.
Cùng lúc đó, Sở Yêu mê muội giơ tay với lấy khúc tiên cốt vàng rực:
"Tiên cốt, đây chính là thứ sẽ giúp ta trở lại xuân thì, một bước thành tiên!"
"Tuyệt quá, tiên cốt là của ta rồi!"
23
Khi nàng sắp chạm tới, Minh Quyết đã chộp lấy tiên cốt trước.
Sở Yêu ngẩn người, phấn khích hỏi: "Thượng thần, ngài định giúp ta dung hợp với tiên cốt phải không?"
Nàng nhắm mắt đầy mong đợi, chuẩn bị đón nhận tiên cốt nhập thể để có được hai mươi năm tu vi cùng thiên phú.
Minh Quyết nắm ch/ặt tiên cốt, cười lạnh lẽo:
"Ngày xưa Liên Hà lấy yêu thân tu luyện năm trăm năm mới có được một khúc tiên cốt, vậy mà Tiêu Vân Độ một phàm nhân chỉ hai mươi năm đã tu thành bộ tiên cốt tràn đầy linh lực thế này!"
"Hắn quả là kỳ tài tu tiên ngàn năm có một! Sinh ra đã là thái tử nhân gian, hưởng hết vinh hoa phú quý, được bách tính tôn sùng. Giá như có thêm thời gian, hắn ắt phi thăng thành thần, tiên đồ còn áp đảo cả bổn thần này!"
"Cái gì chúng sinh bình đẳng!? Có kẻ sinh ra đã được đạo trời thiên vị! Còn có kẻ muốn tu tiên lại phải dùng th/ủ đo/ạn!"
Minh Quyết như nhớ lại quá khứ ô nhục, lửa gh/en th/iêu đ/ốt, hắn đưa tiên cốt lên mũi hít sâu:
"Tiên cốt này... quả là bảo bối!"
Minh Quyết nhắm nghiền mắt, ngay trước mặt Sở Yêu, thâu tóm toàn bộ tiên cốt vào thể nội!
Khoảnh khắc tiên cốt nhập thể, thân thể sắp diệt vo/ng của Minh Quyết bừng lên sức sống mới, giữa chán hiện lên văn tiên tươi mới.
Sở Yêu trợn mắt nhìn sinh mệnh duy nhất của mình bị Minh Quyết chiếm đoạt, sửng sốt: "Thượng thần, chẳng phải tiên cốt nên cho ta sao?"
"Cho ngươi?"
Minh Quyết cười lớn: "Sở Yêu, bổn thân liếc ngươi vài cái, ngươi đã tưởng mình là bậc trên người rồi sao?"
"Ngươi là thứ sâu bọ gì, xứng đáng với bộ tiên cốt này?!"
24
Sở Yêu kinh hãi: "Minh Quyết! Ta c/ứu mạng ngươi!"
"Sở Yêu, nếu ta còn là Chiến Thần, có lẽ ta sẽ nhường ngươi tiên cốt."
Minh Quyết tận hưởng linh lực dồi dào từ tiên cốt, hiếm hoi kiên nhẫn giải thích:
"Nhưng đạo trời vô tình đã ch/ém đ/ứt thần cốt của ta! Không có thần cốt, ta còn khó giữ mạng! Chỉ có tiên cốt mới giúp ta tu luyện thành thần trở lại, đương nhiên ta phải ưu tiên cho bản thân."
Sở Yêu bị thần thái của Minh Quyết dọa cho lui bước, nịnh nọt hỏi: "Không cần tiên cốt cũng được, thượng thần ắt có cách khác giúp ta trẻ lại, tu thành tiên phải không? Yêu Yêu còn muốn cùng người làm đôi uyên ương thần tiên kia mà!"
Chương 22
Chương 11
Chương 6
Chương 12
Chương 5
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook